Sau lưng bọn họ đều bị mồ hôi lạnh làm ướt: “Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm….”
“Ồ, hiểu lầm.”
Vương Nhất bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy ai là dế nhũi? Ai là kẻ lừa đảo? Ai lại là phế vật đây?”
“Tôi, tôi, là tôi!”
Hạ Hướng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng gật đầu.
Cộp cộp cộp!
Đang lúc cho rằng bọn họ thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng giày da nặng nề.
Một gã trung niên nhân, được bảy tám tráng hán bảo tiêu vây quanh, đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Vừa nhìn thấy Vương Nhất, liền lập tức cúi đầu.
“Xin lỗi, ngài Vương, tôi đến muộn!”
“Ông là ai? Biết người ngồi phía trước là ai không?”
Vương Nhất còn chưa nói chuyện, Hạ Hướng cũng đã gầm lên thành tiếng.
Anh ta là cỏ đầu tường, hiện tại Vương Nhất ngay cả Lục Kiệu cũng e ngại, càng phải nói chuyện vì Vương Nhất.
Bốp!
Hồ Hoàng Việt tát một cái thật mạnh vào mặt Hạ Hướng, vẻ mặt tức giận: “Tôi chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Cự Phong!”
“Ông là cái rắm….”
Thấy đối phương còn dám đánh mình, Hạ Hướng vừa muốn tức giận mắng, lại phát hiện Hồ Vũ Nhi ở một bên cũng là phù phù một tiếng sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Vẻ mặt cô ta sợ hãi vô cùng, ngay cả nước tiểu cũng bị dọa ra ngoài.
“Là, là ông…”
Vương Nhất tổng cộng hai lần đích thân tới nhà họ Hồ, một lần là đẩy tổ trạch nhà họ Hồ, một lần khác, thì là Hồ Hoàng Việt xảy ra tai nạn xe cộ, muốn mọi người nhà họ Hồ quỳ gối trước mặt Hồ Hoàng Việt sám hối.
Hồ Vũ Nhi căn bản không phải dòng chính trọng yếu của nhà họ Hồ, cho nên hai lần đều tránh được một kiếp.
Nhưng không có nghĩa là cô chưa từng nghe nói qua, cô đã từng thấy ảnh của Hồ Hoàng Việt, nhưng chưa từng thấy Hồ Hoàng Việt.
Bây giờ nhìn thấy, cô trực tiếp sợ tới mức tè ra quần.
“Vũ Nhi, em làm sao vậy?”
Hạ Hướng vẻ mặt kỳ quái hỏi.
“Ông ta, ông ta thật sự là chủ tịch hội đồng quản trị quản trị của tập đoàn Cự Phong!”
Hồ Vũ Nhi biểu lộ vô cùng tĩnh hải, ngay cả thanh âm cũng mang theo run rẩy.
“Cái gì? Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị!”
Hạ Hướng trợn tròn mắt.