Những người quen thuộc với Vương Nhất đều biết trong lòng anh đã sinh ra cảm giác bất mãn.
Lại trôi qua mười lăm phút, cửa phòng họp mới được mở ra, một đám người khoan thai bước vào.
Người dẫn đầu chính là một nam một nữ, có dáng người gần giống nhau.
Người đàn ông thì tuấn tú, người phụ nữ thì xinh đẹp, đồng thời hai người còn có một đôi mắt phượng, người phụ nữ trông rất mạnh mẽ, người đàn ông lại có vẻ hơi âm trầm.
“Hai người bọn họ chính là hai người nhà họ Hồ vừa mới đi du học về, Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như.” Hồ Hoàng Việt bên cạnh nhỏ giọng nói.
Vương Nhất vẫn gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hồ Hoàng Việt nhìn bọn họ với sắc mặt âm trầm: “Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Vĩnh Như, các người thật là lớn gan, có biết bao nhiêu người đang đợi các người, nếu như không có một lý do hợp lý thì tôi sẽ xử phạt các người.”
Hồ Vĩnh Như chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống, bộ dạng như là không nghe thấy Hồ Hoàng Việt đang nói chuyện.
Vương Nhất nhìn Hồ Vĩnh Như lâu thêm một chút, cô ta trông rất giống với một người bạn cũ của anh.
Kim Thúy Như.
Hồ Vĩnh Hiên cười cười nói với Hồ Hoàng Việt: “Đổng sự Hồ, mọi người đều là người một nhà cả mà, cần gì phải nghiêm khắc như thế chứ, huống hồ gì tôi với em gái cũng chỉ là do sáng nay dậy trễ mà thôi, chứ cũng không phải là cố ý đến trễ.”
“Dậy trễ?”
Hồ Hoàng Việt giận dữ: “Hôm nay là hội nghị hợp tác giữa chúng ta và công ty con đoàn Lệ Tinh, hai người lại dậy trễ, đúng là không coi bên phía anh Vương ra cái gì mà.”
“Hợp tác?”
Nụ cười của Hồ Vĩnh Hiên mang theo vẻ xem thường nhìn Vương Nhất, Phương Huệ và Lý Mộng Đình, anh ta nói: “Hợp tác cái gì vậy, tại sao tôi lại phải tôn trọng bọn họ chứ?”
“Nói là hợp tác, nhưng thật ra là tập đoàn Cự Phong chúng ta hỗ trợ cho bọn họ, nếu như tôn trọng thì cũng phải là bọn họ tôn trọng chúng ta mới đúng.”
Hồ Vĩnh Hiên nói câu nói này vô cùng kiêu ngạo, căn bản không hề tôn trọng bọn người Phương Huệ.
Phương Huệ nổi giận đùng đùng: “Anh nói cái gì?”
“Chẳng lẽ là tôi nói sai à?”
Hồ Vĩnh Hiên nhìn thoáng qua phòng họp, nét xem thường trên mặt lại càng đậm hơn: “Sở dĩ tập đoàn Lệ Tinh cô muốn hợp tác với tập đoàn Cự Phong chúng tôi không phải là muốn mượn sức ảnh hưởng của chúng tôi để mở rộng thị trường ở Giang Thành à?”
“Tập đoàn Cự Phong đồng ý gặp mặt các người là đã tốt lắm rồi, còn trông mong chúng tôi đến đúng giờ, các người nói thử xem chuyện này làm sao có thể chứ?”
Hồ Vĩnh Hiên cười cười nhìn giám đốc tập đoàn đến trễ.
“Anh Hồ nói không sai.”
“Bọn họ chờ chúng ta là chuyện chắc chắn mà.”
Các giám đốc sau lưng đồng loạt phụ họa.
Phương Huệ và Lý Mộng Đình tức giận, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, Vương Nhất lại không hề có dấu hiệu nổi giận.