Sự chú ý của anh chỉ đặt trên người Hồ Vĩnh Như vẫn luôn giữ trầm mặc.
Hồ Hoàng Việt lạnh lùng liếc nhìn toàn trường.
Làm sao ông ta có thể không nhìn ra đây là do Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như dẫn đầu gây chuyện, là vì cái gì à, chính là vì muốn để việc hợp tác không được tiến hành thuận lợi.
Ông ta là chủ tịch tập đoàn Cự Phong, nếu như không ngăn cản bọn họ, chắc chắn sau này sẽ mất hết thể diện.
Hơn nữa đang ở trước mặt anh Vương, ông ta nhất định phải xử lý cho đến nơi đến chốn.
“Tất cả ngậm miệng lại cho tôi!”
Ông ta hét to một tiếng.
Một tiếng hét này phát ra, đúng là có thể khiến phòng họp trở nên yên tĩnh.
Tất cả các lãnh đạo cấp cao đều nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc bọn họ cho rằng có thể kiềm hãm đám người này, đám lãnh đạo cấp cao ấy lại đồng loạt cười lạnh.
“Hồ Hoàng Việt, ông cũng chỉ là một chủ tịch bất tài vô dụng, có tư cách gì dám lớn tiếng với anh Hồ như thế?”
Một tên lãnh đạo cấp cao đầu trọc cười lạnh nhìn Hồ Hoàng Việt, người đó tên là Đồng Thắng.
Ông ta cũng là giám đốc doanh nghiệp do Hồ Vĩnh Hiên dẫn vào.
“Đúng vậy, tôi nhớ hình như đổng sự Hồ vẫn là người nhà họ Hồ mà, trong nhà còn phải dựa vào anh Hồ, thế mà trong công ty lại dám lớn tiếng với anh Hồ.”
Lại là một nữ giám đốc lên tiếng, vừa mở miệng liền trào phúng.
Trên bảng tên trước ngực cô ta viết hai chữ Hồ Liễu, cũng là người nhà họ Hồ.
Phương Huệ phía bên này cũng gây áp lực cho Hồ Hoàng Việt đang tức giận.
“Chủ tịch Hồ, đây chính là phép tắc tiếp khách của các người đó à? Nếu đã như vậy, tập đoàn Lệ Tinh tôi thà rằng không hợp tác.”
Có thể nhìn ra được Phương Huệ thực sự tức giận.
Hôm qua đã chịu đả kích về mặt tình cảm, ngày hôm nay về phương diện kinh doanh lại bị mỉa mai như thế, cô ta thật sự tức điên lên được.
Lý Mộng Đình xanh mặt đứng trong góc, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một sự sỉ nhục như thế dành cho công ty của mình trong một khoảng thời gian làm việc khá dài.
Hồ Hoàng Việt vội vàng xoa dịu: “Phương tổng, mong cô đừng nóng giận, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”
Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta tối đi, mắt đảo nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây: “Nếu như ai dám nói thêm một câu nói nhảm, thông báo cho bộ phận nhân sự trực tiếp sa thải.”
Câu này vừa mới nói ra, trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí vô cùng nặng nề.
Ba giây sau, dưới sự dẫn dắt của Đồng Thắng và Hồ Liễu, trên mặt đám lãnh đạo cấp cao đầy phẫn nộ.
“Ông lấy can đảm ở đâu ra mà dám đuổi việc chúng tôi?”
“Đúng vậy đó, tôi cũng muốn xem xem ông có dám đuổi việc chúng tôi không?”
“Đuổi việc quá nhiều lãnh đạo cấp cao trong công ty cùng một lúc, để tôi coi ông có dám đuổi không.”