Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Nếu như không có chúng tôi, có lẽ là phần lớn nghiệp vụ sẽ hoàn toàn chấm dứt.”

“…”

Đa số lãnh đạo cấp cao đều không ai sợ hãi, Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như thì lại làm như không có chuyện gì, cứ ngồi yên ở đó.

Thời gian nhận chức của Hồ Hoàng Việt quá ngắn, vị trí chủ tịch trước đó đều bị nhà họ Hồ nắm trong lòng bàn tay.

Trước đó Hồ Hoàng Việt dùng thủ đoạn gần như là cưỡng chế để thanh trừ một nhóm người của nhà họ Hồ, sớm đã để lại ấn tượng xấu trong tập đoàn.

“Chủ tịch Hồ, nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải sợ hậu quả.”

Vương Nhất bỗng nhiên lên tiếng nói, anh cũng đã bị tiếng ồn ào của đám người này làm cho bực bội.

Lúc trước anh cho rằng tập đoàn Cự Phong đã bị Hồ Hoàng Việt nắm trong tay, xem ra là do anh đã nghĩ đơn giản quá rồi.

Không phải là nói năng lực của Hồ Hoàng Việt không ổn, mà là có rất nhiều nguyên nhân ông ta không thể chống lại.

Câu nói này của Vương Nhất chẳng khác gì nói với Hồ Hoàng Việt rằng có anh ở đây, cứ việc xử lý.

Lòng tin của Hồ Hoàng Việt liền tăng lên, ông ta lập tức gọi điện thoại cho nhân sự, chỉ chỉ vào bọn người Đồng Thắng và Hồ Liễu: “Đuổi việc hết tất cả bọn họ.”

Bộ phận nhân sự nhất thời không kịp phản ứng: “Chủ, chủ tịch Hồ, ông nói cái gì chứ?”

“Đuổi việc tất cả bọn họ.”

Hồ Hoàng Việt nói năng hùng hồn, chỉ vào bọn họ mà nói.

Dừng lại một chút, ông ta lại chỉ vào Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như: “Còn có hai người bọn nó nữa.”

Anh Vương đã ủy quyền cho ông ta, hoặc là không làm, nếu như làm thì phải diệt cỏ tận gốc.

Cho nên, ông ta dứt khoát đuổi việc Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Hiên nhướng cao mày, còn Hồ Vĩnh Như thì không có phản ứng gì.

Chỉ là nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn chăm chú vào Vương Nhất.

“Chủ tịch Hồ, làm như vậy không hay lắm đâu…”

Giám đốc nhân sự nơm nớp lo sợ, lúc này cô ta mới ý thức được dường như là mình đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu của ban quản trị.

Hồ Hoàng Việt hét lên: “Bớt nói nhảm đi! Bọn họ đã xúc phạm đối tác mà tôi tôn trọng nhất, đuổi việc nhanh lên đi.”

“Vâng vâng…”

Giám đốc nhân sự vội vàng rời đi.

Lần này, Đồng Thắng nổi giận rồi, tay vỗ mạnh vào bàn: “Hồ Hoàng Việt, ông làm phản rồi đúng không, đuổi việc tôi thì thôi chứ, mẹ nó thế mà ông còn muốn đuổi việc cả cô Hồ và anh Hồ, ông có tư cách gì chứ?”

Hồ Vĩnh Hiên đứng ngồi không yên, nụ cười trên mặt dần dần lạnh đi, nhìn Hồ Hoàng Việt chăm chú.

“Hồ Hoàng Việt, ông thật là to gan, ông lại dám sa thải cả tôi và Vĩnh Như.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui