Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Hiên, hô hấp trở nên dồn dập.

“Trên đời này có đủ kiểu người, tập đoàn cũng vậy, tập đoàn thấp kém đối mặt với tập đoàn cao cấp như thế nào, đây là thứ mà bọn họ nên học.”

Bỗng nhiên, hiện trường lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Hồ Vĩnh Như, là người mà từ nãy đến giờ chưa nói một câu nào.

Đây chính là câu nói đầu tiên sau khi cô ta bước vào phòng.

Cô ta lạnh nhạt liếc nhìn Phương Huệ và Lý Mộng Đình, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động.

“Tôi không phải là đang nói quý công ty đây là tập đoàn thấp kém, nhưng mà nó không bằng tập đoàn Cự Phong tôi là sự thật không thể chối cãi.”

“Giữa con người với nhau, hẳn là có cảm giác vượt trội, nếu không có sự phân biệt giữa vua và dân thường, quý tộc và người hầu, thế thì thế giới lộn xộn rồi. Chỉ đến trễ có mười lăm phút mà lại muốn đuổi việc chúng tôi, ai cho ông lá gan đó?”

Giọng nói của Hồ Vĩnh Như rất bình tĩnh, thậm chí là lúc nói chuyện cô ta còn đang vuốt v e mái tóc xanh.

Nhưng mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy một cảm giác áp lực nặng nề.

Lý Mộng Đình lại nhịn không được mà lui chân, lạnh hết cả người.

“Kim Thúy Như, cô ta rất giống với Kim Thúy Như…”

Cô ta tự lẩm bẩm.

Hồ Hoàng Việt cũng cảm nhận được áp lực to lớn, im lặng không nói lời nào.

Hồ Vĩnh Như vừa mới mở miệng, nét âm trầm trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lập tức phai đi không ít, nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt mỉa mai: “Em gái tôi nói không sai, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn đuổi việc chúng tôi, có phải là không phù hợp rồi không?”

Hồ Vĩnh Hiên căn bản không có giác ngộ của một người bị đuổi việc, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Hoàng Việt.

“Hồ Hoàng Việt, ông quá phách lối rồi đó, ông đã cống hiến gì cho tập đoàn này hả?”

Cảm thấy đã đến lúc rồi, Đồng Thắng nhảy ra chỉ vào Hồ Hoàng Việt: “Là một chủ tịch vô dụng, có tư cách gì mà ra lệnh cho chúng tôi?”

“Tôi thấy người nên đi nhất là ông đó.”

“Chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh cái gì chứ, không hợp tác cũng được, muốn hợp tác thì để tổng giám đốc chi nhánh tự mình đến đây bàn đi, nếu không thì không bàn nữa.”

Tất cả mọi người ầm ĩ lên tiếng vô cùng hùng hổ.

Sắc mặt của Phương Huệ và Lý Mộng Đình trở nên rất khó coi, vốn dĩ cho rằng lần phát triển chi nhánh này rất thuận lợi, không ngờ bước đầu tiên đã gặp trở ngại rồi.

Trong lúc nhất thời, Hồ Hoàng Việt và Phương Huệ bị mọi người chỉ trỏ, có một sự áp lực to lớn chưa từng có đặt lên người bọn họ.

Hồ Vĩnh Hiên gõ gõ ngón tay trên mặt bàn: “Hồ Hoàng Việt, ông trở về Giang Thành cố gắng làm ăn cũng không dễ dàng gì, phải cẩn thận một chút, chứ đừng có hại mình phải tán gia bại sản trong vòng một đêm.”

Hồ Hoàng Việt cắn chặt răng, trong lòng đã sinh ra suy nghĩ muốn nhờ anh Vương giúp đỡ.

Nhưng mà chỉ kéo dài một lúc, suy nghĩ này liền biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui