Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Vương Nhất lắc đầu: “Vẫn còn chưa đủ.”

Anh chỉ chỉ vào đám người Đồng Thắng và Hồ Liễu: “Có thể ném bọn họ ra ngoài, nhưng hai tên du học sinh không được xã hội dạy bảo thì giữ lại đi.”

Phốc.

Lời nói của Vương Nhất làm Phương Huệ và Lý Mộng Đình bật cười thành tiếng.

Không được xã hội dạy dỗ, dùng cái này để hình dung, quá là chính xác.

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, Hồ Vĩnh Như khẽ nhíu mày, trong mắt đầy vẻ không vui.

Hồ Vĩnh Hiên lại càng tức giận, căm tức nhìn Vương Nhất: “Anh nói cái gì.”

“Không được xã hội dạy dỗ, chẳng lẽ không đúng?”

Vương Nhất cười nói: “Còn tưởng là gia nhập được một thương hội Giang Bình thì có thể coi trời bằng vung ư? Nếu không thì để tôi nói cho các người biết một tin tức, có người cảm thấy tám thương hội lớn ở trong nước quá nhiều, chuẩn bị sát nhập mấy thương hội lại với nhau, thương hội Giang Bình còn đang trong thời kỳ quan sát.”

Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như nghe nói như thế, sắc mặt liền không bình thường.

Sửng sốt cả buổi trời, Hồ Vĩnh Hiên giận dữ: “Anh tưởng anh là ngài Thương Si chắc, nói cái gì mà sát nhập với không sát nhập?”

Thương Si năng lực kinh doanh kinh người, lúc anh ta và Hồ Vĩnh Như du học ở phố Wall đã từng nghe thấy tên tuổi người này, đồng thời còn rất khâm phục.

Nếu như Thương Si nghe thấy câu nói này, chắc chắn sẽ không hề do dự chút nào mà hợp lại hai thương hội lớn này.

Đây là sự biến động nhân sự chưa từng có.

“Anh Hồ, đừng có nghe cậu ta, cậu ta chỉ là một tên hề bốc phét mà thôi.”

Lúc Đồng Thắng nói câu này, trên mặt đầy vẻ xem thường mà nhìn Vương Nhất: “Hồ Minh Chính, chủ tịch tập đoàn cũ đang làm việc ở dưới lầu, Liễu, mau gọi người lên đây.”

Hồ Liễu cũng cười cười gật đầu: “Được, lại dám giả danh chủ tịch tập đoàn, một lát nữa sẽ khiến anh phải khóc thôi, dù có Hồ Hoàng Việt che chở cũng vô dụng.”

Nói xong thì liền đi xuống dưới mời Hồ Minh Chính.

Nhìn thấy bọn họ như thế, nụ cười trên mặt Vương Nhất lại càng sâu hơn, không hề có ý ngăn cản.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình không nỡ nhìn nữa, chỉ chờ nhân chứng đến đây thì sẽ bị vạch trần.

Hồ Vĩnh Hiên lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Chỉ cần chứng minh anh đang mạo danh, cho dù Hồ Hoàng Việt có bảo vệ thì anh cũng phải bị ném ra bên ngoài.”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ bắt chéo chân, bộ dạng như ông lớn.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Không lâu sau đó liền truyền đến giọng nói của Hồ Minh Chính.

Khắp khuôn mặt Hồ Liễu đều là ý cười: “Anh Hồ, ở chỗ chúng tôi có một tên hề đang bốc phét, nói toàn bộ tập đoàn Cự Phong này là của anh ta, anh đến xác nhận thử xem có phải là vậy không?”

Nói xong liền chỉ vào Vương Nhất.

Hồ Minh Chính giật mình, nhìn theo phương hướng mà Hồ Liễu đang chỉ, trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt của anh ta liền thay đổi nhanh chóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui