“Là mày?”
Trên mặt Hồ Minh Chính tràn đầy lửa giận, nói xong liền nhào tới trước mặt Vương Nhất, gầm lên: “Cái tên lừa đảo này, mày còn đến đây làm gì?”
Vương Nhất cười nói: “Là anh đã dùng toàn bộ tập đoàn Cự Phong để đánh cược với tôi, cả nhà đều ngu ngốc, trách ai được đây?”
“Mày…”
Hồ Minh Chính nổi điên lên, hận không thể nhào vào đánh Vương Nhất.
Lần cá cược đó mãi mãi là một vết dao trong lòng anh ta, tuyệt vọng nhất đó chính là lúc sắp có kết quả, anh ta cảm thấy mình chỉ cách thắng lợi có một bước, trên thực tế thì vừa mới bắt đầu anh ta đã thất bại toàn tập.
Cuộc đối thoại của hai người làm tất cả những người có mặt trong phòng họp ngây sợ.
Đồng Thắng và Hồ Liễu cũng ngẩn ra.
Hình như tập đoàn Cự Phong thật sự là của anh.
Hồ Vĩnh Hiên vô cùng khó tin mà nhìn Vương Nhất.
“Còn chưa hiểu nữa à?”
Hồ Hoàng Việt cười lạnh: “Nhà anh Vương ở Thiên An, không phải là ở Giang Thành, cho nên mới mời tôi đến giữ vị trí chủ tịch, quản lý công ty thay ngài ấy. Hiện tại anh Vương đã lấy được thân phận người đứng đầu chi nhánh Lệ Tinh, đương nhiên tôi không còn là chủ tịch nữa, tất cả những thay đổi trong tập đoàn đều là do anh Vương quyết định.”
“Anh Vương, xin ngài đưa ra chỉ thị.”
Ông ta lập tức quay sang Vương Nhất.
Vương Nhất khoác khoác tay: “Cứ làm theo lời ông nói, sa thải hết tất cả những người nhà họ Hồ.”
Oành.
Lời này vừa mới nói ra, bọn người Đồng Thắng và Hồ Liễu vô cùng chấn động.
“Thật, thật sự là chủ tịch?”
Ông ta lẩm bẩm.
Bịch.
Ngay sau đó, Đồng Thắng quỳ gối trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: “Chủ tịch, tôi sai rồi.”
“Chủ tịch, chúng tôi cũng sai rồi.”
Vẻ mặt bọn người Hồ Liễu trở nên nhăn nhó.
Ngay cả biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên cũng âm trầm hơn: “Anh thật sự là chủ tịch?”
Vương Nhất không thèm để ý, anh nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Hồ Vĩnh Như: “Toàn bộ kế hoạch là do cô nghĩ ra đúng không?”
“…”
Hồ Vĩnh Như im lặng không nói.
“Quá kém.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Nhất khiến Hồ Vĩnh Như tức giận nghiến răng.