Vương Nhất trực tiếp đưa điện thoại di động qua, Hồ Vĩnh Như lại không dám nhận điện thoại của anh.
“Cô là ai thế?”
Giọng nói của Lý Khinh Hồng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Dựa vào trí thông minh của Lý Khinh Hồng rất dễ để đoán được bên phía Vương Nhất đã xảy ra chuyện gì đó.
Nghe thấy giọng nói này, Hồ Vĩnh Như run rẩy cả người, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Cô ta quá quen thuộc với giọng nói này.
Chính là thần tượng của cô ta.
“Đàn, đàn chị…”
Giọng nói của Hồ Vĩnh Như phát run, trái tim đập thình thịch.
Sau đó, âm thanh của cô ta trở nên bình thường hơn nhiều: “Đàn chị, chị có còn nhớ em không, em là Hồ Vĩnh Như đây.”
“Hồ Vĩnh Như?”
Lý Khinh Hồng suy nghĩ một hồi, có chút ấn tượng và cái tên này, cô hỏi: “Đàn em mà Vương Nhất nói tới là cô à?”
“Là em.”
Giọng nói của Hồ Vĩnh Như lập tức trở nên kích động: “Đàn chị, chị biết em không?”
“Không biết.”
Lý Khinh Hồng tuyệt nhiên không cho Hồ Vĩnh Như thể diện, cô lạnh giọng nói: “Nhưng nếu như cô cản trở kế hoạch chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tút tút tút.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Vương Nhất lướt tìm số điện thoại của Kim Thúy Như, anh cười nói với Hồ Vĩnh Như: “Năm năm trước suýt chút nữa là tôi đã kết hôn với Kim Thúy Như, cô có muốn tâm sự với cô ta luôn không?”
Hồ Vĩnh Như nhịn không được mà lùi bước, cô ta kinh ngạc hốt hoảng nhìn Vương Nhất.
“Rốt, rốt cuộc thì anh là ai?”
Giọng nói của cô ta mang theo hoảng sợ.
“Tôi là người đứng đầu công ty con của tập đoàn Lệ Tinh ở Giang Thành, tên là Vương Nhất.”
Vương Nhất cười nói với Hồ Vĩnh Như: “Đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Cự Phong, chuyện hợp tác của hai bên là do một mình tôi quyết định. Còn bây giờ, các người đã bị sa thải.”
Hồ Vĩnh Như đã không còn vô lễ với Vương Nhất như trước, thay vào đó là sự e dè.
Một người cưới Lý Khinh Hồng, đồng thời thiếu chút nữa kết hôn với Kim Thúy Như, có thể là người bình thường được à.
“Chúng ta đi thôi.”
Hồ Vĩnh Như không hề do dự chút nào mà quay người rời đi.
“Em à.”
Hồ Vĩnh Hiên muốn gọi Hồ Vĩnh Như lại, nhưng cô ta đã đi rồi.