Châu Phong lắc đầu cười nói: “Đều là lời đồn cả thôi, tôi không thể so sánh với cậu được, mệt gần chết, còn không bằng cậu có thể kết hôn với một người chồng có gia đình tốt.”
Vương Nhất nhìn Châu Phong.
Người này trầm ổn hơn một chút, không phách lối khoe khoang như Bạch Dĩnh, cho dù là thăng chức nhưng cũng không nói là mình được thăng chức.
“Cậu cứ khiêm tốn, tôi đã nghe nói rồi, ngay cả Hạ Phi Long cậu chủ nhà họ Hạ cũng như thế, còn cho cậu có tư cách đến Đồng Tước Đài, nếu không thì cho dù tôi có nhiều tiền hơn đi nữa cũng không thể đặt trước phòng ở Đồng Tước Đài.”
Lời nói của Bạch Dĩnh làm mọi người kinh ngạc, lại đưa ra một chủ đề bùng nổ khác.
“Cái gì, Hạ Phi Long nhà họ Hạ. Châu Phong, ngay cả cậu ấm hào môn mà cũng có thể kết bạn nữa à?”
“Giang Thành có tứ đại hào môn, sau khi nhà họ Văn suy tàn thì chỉ còn lại ba nhà họ Hạ, Hồ, Lục, Châu Phong lại có thể có quan hệ tốt với một người trong số đó, đúng là khó tin.”
“Châu Phong, hôm nào đó dẫn bọn tôi đi gặp cậu Hạ với?”
Bọn người Lương Hà, Từ Thảo hận không thể đeo bám vào Châu Phong.
Châu Phong lại cười cười: “Chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi, nói không chừng là cậu Hạ còn không nhớ rõ tôi là ai.”
“Cậu Châu, cậu khiêm tốn quá rồi.”
Bao Tiến, chồng của Bạch Dĩnh nịnh nọt nhìn Châu Phong: “Dựa vào mối quan hệ của cậu, cậu có thể giúp tôi gặp chủ tịch tập đoàn Cự Phong được không? Nếu như hợp tác thành công thì chắc chắn sẽ không thiếu phần cho cậu.”
Mặc dù Vương Nhất không nói chuyện, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được một chút quan hệ bí ẩn.
Đây chính là chuỗi thức ăn.
Tất cả mọi người nịnh bợ Bạch Dĩnh, Bạch Dĩnh và chồng của cô ta lại nịnh bợ Châu Phong, mà Châu Phong lại nịnh bợ Hạ Phi Long.
Châu Phong cười nói: “Tôi cũng không có năng lực này đâu, nếu như có thì Tuyết Nhi có khả năng đó.”
“…”
Châu Phong lại đẩy chủ đề này cho Lý Tuyết Nhi.
Lý Tuyết Nhi bình tĩnh ăn đồ ăn, dường như là chuyện này không hề liên quan tới mình.
“Cô ta? Sao cô ta có thể gặp chủ tịch tập đoàn Cự Phong được chứ?”
Bạch Dĩnh không tin, lúc nói chuyện, trên mặt còn mang theo vẻ khinh thường.
Châu Phong không nói gì, chỉ là đôi mắt âm trầm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất ở bên cạnh Lý Tuyết Nhi.
Bọn người Lương Hà, Từ Thảo, Bạch Dĩnh thay nhau sỉ nhục người này, để có thể khiến Lý Tuyết Nhi mất mặt.
Nhưng mà người ta lại không buồn không giận, thậm chí còn không thèm nói câu nào.
Chỉ có hai trường hợp.
Là một người bao dung, hoặc là một nhân vật lớn có tầm nhìn, căn bản không thèm quan tâm đ ến mấy lời trào phúng của bọn họ.
Lương Hà cười hihi sáp lại: “Tuyết Nhi, còn có Thắm, bây giờ hai người làm việc ở đâu vậy?”