Con đàn bà ngu ngốc này lại dám mỉa mai bạn trai của cô Lý, hủy hoại đi việc kinh doanh của ông ta.
Bạch Dĩnh giật mình, nhịn không được mà nhìn Châu Phong.
Châu Phong nhíu mày nói với Lý Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, mọi người đều là bạn học cũ của nhau, cần gì phải tuyệt tình như thế?”
“Cho dù trước đó là lỗi của Bạch Dĩnh thì cũng không thể rộng lượng một chút à?”
Lý Tuyết Nhi chậm rãi nhấm nháp ly rượu, mãi cho đến khi uống xong rồi thì mới để xuống.
Cạch.
Đáy ly chạm vào mặt bàn phát ra tiếng vang, giống như tiếng búa nặng đánh vào trong lòng mọi người.
Cô ta nhìn thẳng vào Bạch Dĩnh: “Bạch Dĩnh, tôi biết cô hận tôi vì đã không xem trọng người đàn ông mà cô thích, vẫn luôn tìm cơ hội để trả thù tôi, nhưng tôi không quan tâm. Con vịt xấu xí có thay đổi đến cỡ nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi thanh thiên nga trắng.”
“Nhưng cô không nên lợi dụng người khác, nhất là anh ấy.”
Lý Tuyết Nhi chỉ vào Vương Nhất, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Làm như vậy chỉ khiến tôi càng xem thường cô hơn.”
“Các người cũng giống như vậy.”
Lý Tuyết Nhi quét nhìn Lương Hà, Từ Thảo, Bạch Chi Du: “Tôi không so đo với các người là do tôi không để trong lòng, đừng khiến tôi phải nổi giận.”
Bọn người Lương Hà, Từ Thảo miệng câm như hến, bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.
Mọi người ngơ ngác nhìn Lý Tuyết Nhi, không có ai cảm thấy là Lý Tuyết Nhi đang nói đùa.
Ngay sau đó, Lý Tuyết Nhi lại nở một nụ cười xinh đẹp: “Bây giờ đã có thể dùng bữa chưa?”
Bọn người Lương Hà lấy lại tinh thần, gật đầu như gà mổ thóc: “Được rồi được rồi.”
Bầu không khí trên bàn cơm lại trở nên vui vẻ hòa thuận, Vương Nhất lại nhìn Lý Tuyết Nhi lâu hơn một chút.
Xem ra là khoảng thời gian thực tập này đã để cô ta biết được rất nhiều thứ, tin chắc là cô ta có thể đảm nhận chức nhiệm tổng giám đốc.
Trong một đám nhiều người như thế, chỉ có một người là nhăn nhó mặt mày, hàm răng nghiến chặt.
Đó chính là Bạch Dĩnh.
Tinh tinh.
Đúng lúc này, điện thoại của Vương Nhất lại vang lên.
Anh đứng phắt dậy: “Thật ngại quá, tôi ra ngoài nhận điện thoại đây.”
“Khoan đã.”
Bạch Dĩnh lại đứng dậy, tức tối nhìn Vương Nhất.
“Có chuyện gì?”
Vương Nhất quay đầu lại.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta lạnh lẽo: “Nếu như anh dám bước ra khỏi đây một bước, anh đừng hòng có thể đặt chân vào phòng bao này một lần nữa.”
Lời này vừa mới nói ra, Lý Tuyết Nhi cũng để đũa xuống, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Xem ra là cô xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai nhỉ.”