Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Có một nhân viên phục vụ trong số đó cười nói: “Đây là của ông chủ tôi tặng cho một vị khách quý nào đó, mời mọi người chậm rãi dùng bữa.”

Lời này vừa mới nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Châu Phong.

“Được đó nha Châu Phong, ngay cả cậu Hạ còn phải coi trọng cậu như thế, còn tặng đồ ăn cho cậu.”

Bạch Dĩnh trợn tròn mắt nhìn Châu Phong, dường như anh ta chính là đại lão ẩn thân ở đây.

Lời của Bạch Dĩnh lập tức khiến bọn bạn học cũ như Lương Hà, Từ Thảo, Vương Chi Du nhẹ nhõm, bọn họ cười haha chúc mừng Châu Phong.

“Không hổ là người bước vào xã hội sớm nhất trong lớp, bây giờ cậu ngon nhất rồi.”

Đồ ăn đều là được bê lên hết, nhưng người phục vụ kia đã nói rõ, họ tặng những món ăn này là vì nể mặt một vị khách quý nào đó.

Ngoài ra còn có hai chai Romanée-Conti lâu đời.

Ở đây, ngoài Châu Phong ra thì còn ai được đối đãi như vậy chứ?

Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm lại vô thức nhìn về phía Vương Nhất.

Nếu là vì nể mặt Châu Phong mới tặng đồ ăn thì tại sao không tặng ngay từ đầu.

Nhưng Vương Nhất vừa mới ra ngoài một chuyến thì những đĩa đồ ăn này lại được đưa tới.

Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm trợn trừng mắt: “Anh rể, là anh….”

Vương Nhất lại phất tay: “Không cần nói.”

Tuy Lý Tuyết Nhi muốn khoe ra để nở mày nợ mặt nhưng Vương Nhất lại không muốn nên cô ta cũng ngại.

Lúc này, cô ta càng thêm kính phục Vương Nhất.

“Châu Phong, bây giờ cậu đã là nhân vật nổi tiếng bên người Cậu Hạ, với quan hệ của chúng ta thì chắc cậu sẽ giúp chút chuyện của chồng tôi nhỉ?”

Bạch Dĩnh lại chuyển chủ đề, còn nhẹ nhàng xoa tay Châu Phong, ám chỉ rất rõ ràng.

Bạch Dĩnh vốn thích Châu Phong, từ khi tốt nghiệp tới nay chưa hề thay đổi. Cô ta nhìn trúng Bao Tiến cũng chỉ vì tiền của anh ta thôi.

Bao Tiến hơi sầm mặt nhưng anh ta vẫn giả vờ không nhìn thấy, còn cười với Châu Phong: “Dĩnh Dĩnh nói rất đúng, hai người là bạn học cũ, chắc sẽ không nỡ không giúp chút chuyện này đâu nhỉ?”

Châu Phong cau mày.

Không hiểu tại sao nhưng khi nhìn thấy những món ăn tinh tế được bưng lên và hai chai Romanée-Conti, trong lòng Châu Phong cảm thấy rất áp lực.

“Đợi một chút!”

Anh ta vội vàng phất tay: “Cậu nói họ tặng những thứ này là vì nể mặt tôi sao?”

“Đúng vậy! Ngoài cậu ra còn ai chứ?”

Bạch Dĩnh cười khúc khích: “Cậu là nhân vật nổi tiếng bên người Cậu Hạ mà.”

Châu Phong lâm vào trầm mặc, anh ta không đáp lại lời Bạch Dĩnh mà đứng dậy ra ngoài.

“Tôi đi vệ sinh.”

Sau đó, anh ta ngại ngùng rời khỏi phòng bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui