Mọi người trong phòng bao tiếp tục trò chuyện, Bạch Dĩnh mào đầu, bắt đầu hồi tưởng lại những sự tích phong lưu của Châu Phong thời học sinh.
Lý Tuyết Nhi vốn không định tham gia. Cô ta quay đầu nhìn thì phát hiện anh rể cũng đã biến mất.
Lý Tuyết Nhi vừa định đi thì thì Tô Thắm đã kéo tay cô ta lại rồi lắc đầu.
Rào rào rào!
Bên trong nhà vệ sinh sang trọng, Châu Phong vặn nước lạnh rồi xốc lên mặt mình.
Anh ta nhìn bóng hình của mình trong gương.
Nể mặt anh ta mới tặng?
Châu Phong cười giễu.
Quá giả rồi.
Anh ta chỉ mới gặp Hạ Phi Long có vài lần, sao Hạ Phi Long có thể nể mặt anh ta mà tặng đồ ăn và rượu đắt tiền chứ?
Nhất định trong phòng bao còn có người càng cao quý hơn anh ta!
Đúng lúc này, một chàng trai tiến vào và đứng ngay sau anh ta.
Sau khi nhìn rõ đối phương, vẻ mặt Châu Phong hơi thay đổi.
“Là anh à? Bạn trai của Tuyết Nhi.”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu, Châu Phong vội vàng tránh người sang một bên.
Vương Nhất vặn nước lên mức lớn nhất, nhưng lại không rửa tay.
Mà ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
“Tôi không phải là bạn trai của Tuyết Nhi.”
Vương Nhất nói.
Nghe thế, Châu Phong sững người, sau đó anh ta kinh ngạc hỏi: “Vậy tại sao anh…..”
“Tôi là anh rể của con bé.”
Châu Phong liền tỉnh ngộ.
“Tuyết Nhi sợ bị mất mặt trước bạn bè nên mới dẫn tôi tới, không ngờ càng khiến cô ấy bị mất mặt.”
Vương Nhất cười cười lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra rồi đưa cho Châu Phong: “Hút không?”
Châu Phong do dự một lát rồi nhận lấy.
Vừa nhìn vỏ thuốc, tay anh ta hơi run lên, không cầm nổi lấy điếu thuốc Vương Nhất đưa.
Vỏ bao màu xanh quân đội, bên trên còn có hình pháo cối.
“Thuốc lá đặc chế của chiến vực….”
Đặc biệt là hình pháo cối đó còn là bản giới hạn.
Ít nhất cũng phải là cấp thủ lĩnh chiến vực mới có thể hút….”
Châu Phong kinh ngạc nhìn Vương Nhất.
Chẳng lẽ anh ta có liên quan tới chiến vực?
Vương Nhất có thể đoán được phần nào suy nghĩ của Châu Phong, anh cũng không cười nhạo việc Châu Phong đánh rơi thuốc mà chỉ cười cười đưa thêm một điếu thuốc cho anh ta.