“Muốn đi thì cũng là cô đi. Cô là cái thá gì mà dám bảo ngài Vương cút?”
Nghe thế, Bạch Dĩnh tức giận nói: “Ông nói cái gì, tôi là khách hàng đó!”
“Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để tổ chức tiệc, thế mà ông dám bảo tôi cút, ông muốn mất việc đúng không?”
Bạch Dĩnh không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề qua vụ việc Hạ Phi Long vừa rồi và vẫn cao cao tại thượng.
Quản lý của Đồng Tước Đài nói: “Phòng bao này có gì liên quan tới cô sao? Ngài Vương ở đây nên tất cả mọi thứ đều miễn phí. Chút tiền của cô căn bản không đáng một đồng.”
Lời này đã nói đúng trọng tâm. Tuy Bạch Dĩnh là người đặt phòng nhưng họ đã ăn hết những món cô ta gọi rồi.
Bây giờ, những thứ bọn họ ăn đều là đồ Đồng Tước Đài nể mặt Vương Nhất mà tặng.
“Cái gì? Không thể nào!”
Sắc mặt Bạch Dĩnh tệ tới cùng cực: “Không cần nể mặt anh ta, tôi có tiền, tôi thiếu chút tiền đó sao?”
Quản lý bị câu này của cô ta chọc cười: “Cô cảm thấy chút tiền của chồng cô là đủ để bá chủ thiên hạ rồi à?”
“Thứ cho tôi nói thẳng, chút gia sản của chồng cô còn không đáng giá bằng thẻ VIP của ngài Vương kia kìa.”
“Đuổi ra ngoài cho tôi!”
Quản lý phất tay, bảo vệ lập tức xông lên tống Bạch Dĩnh ra ngoài.
Bao Tiến là chồng cô ta cũng bị liên luỵ.
Bạch Dĩnh hét lớn.
“Mấy người dám đuổi tôi, đúng là điên rồi!”
“A! Anh dẫm lên váy của tôi rồi, anh đền nổi không?”
Chát!
Bảo vệ cho Bạch Dĩnh một cái bạt tai: “Cô còn dám hét nữa thì tôi sẽ vả sưng mặt cô!”
Bạch Dĩnh lập tức ngậm miệng.
Hai người bị vứt ra ngoài.
Bao Tiến lấm lem bùn đất, vẻ mặt vô cùng u ám.
Bạch Dĩnh vẫn đang mắng: “Một lũ nghèo khỉ mắt mù, chồng ơi, chúng ta không ngu như bọn họ….”
Bốp!
Bao Tiến đá Bạch Dĩnh ngã lăn ra đất, sau đó túm tóc cát cô ta một cái.
“Tất cả đều tại đồ điếm nhà cô, tưởng có chút đồng cắc là có thể lên trời rồi sao, tiền là của cô sao? Cô là cái thá gì chứ?” . Truyện Trinh Thám
“Ông đây phải đánh chết cô!”
Bao Tiến tát mạnh vào mặt Bạch Dĩnh, sau đó, Bạch Dĩnh hét lên thảm thiết.
“Ly hôn, cô phải ra đi tay trắng cho tôi!”
Cuối cùng, ông ta lạnh lùng nói một câu rồi lái xe rời đi.