Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Người đàn ông đột nhiên tỉnh lại, cả người đều bốc lên mùi hôi thối.

“Ai phái anh đến, nếu không, năm ngón tay còn lại của anh sẽ không còn nữa.”

Vương Nhất mặt không biểu cảm nói.

Người đàn ông nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn không nói gì.

Răng rắc!

Vương Nhất lại bẻ gãy năm ngón tay còn lại của anh ta.

Trên mặt anh có thêm một nụ cười hờ hững: “Rất tốt, vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, nhưng, anh có biết tôi đến từ đâu không?”

“Tôi đến từ biên giới phía Bắc.”

Vương Nhất tự hỏi tự trả lời: “Ở biên giới phía Bắc, đối phó với tù binh bị bắt, có rất nhiều hình phạt tàn khốc. Tôi biết rất rõ những hình phạt này, nên, tôi có một trăm cách có thể khiến anh sống không bằng chết.”

Keng!

Nói xong, anh đá con dao trên mặt đất lên, bắt đầu cắt tóc người đàn ông.

Rất nhanh, tóc đã bị cắt.

Vương Nhất giới thiệu: “Cách thứ nhất gọi là vẽ tranh da đầu.”

“Chính là xem da đầu như một tấm vải, dao chính là bút, vẽ bức tranh mà mình thích.”

Cuối cùng ánh mắt của người đàn ông cũng trở nên vô cùng sợ hãi.

“Không, đừng…”

Cuối cùng anh ta cũng bắt đầu cầu xin.

Vương Nhất lắc đầu: “Đây không phải là điều tôi muốn nghe.”

Nói xong, anh cầm con dao đâm xuống.

“A…”

“U, u!”

Trong con hẻm nhỏ âm u, truyền đến tiếng gào thét thảm thương.

Mười phút sau.

Con dao trong tay Vương Nhất đã dính đầy máu.

Trên da đầu người đàn ông, đã có thêm một vài bức tranh trừu tượng…ngay cả Vương Nhất cũng không biết mình vẽ gì.

Cuối cùng người đàn ông cũng sụp đổ: “Tôi nói! Tôi nói!”

“Là Hồ Vĩnh Hiên!”

….

Trong cửa hàng bánh ngọt.

Cô bé đang vui vẻ ăn bánh ngọt. . truyện tiên hiệp hay

“Ba!”

Nhìn thấy Vương Nhất đi đến, Vương Tử Lam lập tức vui mừng vẫy tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui