Trên mặt Lý Khinh Hồng vẫn còn mang theo sự lo lắng: “Sao rồi.”
Trên mặt Vương Nhất mang theo một nụ cười rất thoải mái: “Đã giải quyết xong rồi.”
Ăn xong bánh ngọt, định rời đi, Vương Nhất lại bảo mấy người Lý Khinh Hồng đi trước.
Anh gọi điện thoại cho Lãnh Nhan: “Đến công viên Giang Thành đón tôi.”
Lãnh Nhan lái xe đến: “Thiếu chủ, đi đâu?”
Lần này, cô ta khiêm tốn hơn một chút, không lái Rolls-Royce, mà là một chiếc BMW bình thường.
“Đi đến chỗ ở của Hồ Vĩnh Hiên.”
….
Cùng lúc đó, ở trong một ngôi biệt thự xa hoa nào đó ở Giang Thành.
Một người đang ông đang lo lắng đi đi lại lại, vừa đi, còn không quên nhìn thời gian.
Chính là Hồ Vĩnh Hiên.
“Sao vẫn chưa đến….”
Ông ta cau này, liên tục nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ.
Vù…
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng lửa bị tắt.
“Đến rồi!”
Mắt Hồ Vĩnh Hiên sáng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng lúc đi ra đến cửa, ông ta lập tức sững sờ.
Không phải là Buick, mà là một chiếc BMW màu đen.
Hồ Vĩnh Hiên đột nhiên có một linh cảm không tốt.
Cửa xe được mở ra, một nam một nữ đi ra.
“Vương Nhất? Lại là cậu?”
Nhìn rõ người đến, vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên thay đổi, xoay người muốn bỏ chạy.
Xoạt!
Lập tức, Vương Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt Hồ Vĩnh Hiên, bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên cao.
“Nghe nói, cậu muốn ra tay với vợ của tôi?”
Lời nói của Vương Nhất rét lạnh, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Lúc này, ánh mắt Vương Nhất lạnh lùng giống như một con dã thú hung dữ, mang theo cả sát khí.
Hồ Vĩnh Hiên biết kế hoạch của mình đã bị bại lộ, không chỉ bại lộ, còn bị Vương Nhất phát hiện.
Ánh mắt của anh ta vô cùng sợ hãi, liều mạng lắc đầu.
Dùng hết toàn bộ sức lực, mới nặn ra được mấy chữ từ trong cổ họng.
“Không…tôi…”
Bịch!
Trong lúc Hồ Vĩnh Hiên phủ nhận, ánh mắt Vương Nhất đã lạnh đi.
Dùng lực ném một cái, Hồ Vĩnh Hiên giống như một con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của ngôi biệt thự.