Trong lòng Hồ Vĩnh Như vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Vương Nhất: “Anh không thể đi vào, chúng tôi không làm gì cả!”
Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện một tia tức giận.
“Sát thủ cũng đã khai ra rồi, người đứng phía sau sai khiến chính là anh trai của cô, cô còn nói không làm cái gì.”
“Cái này là sự thật!”
Hồ Vĩnh Như cũng kích động hét lên với Vương Nhất: “Hôm nay chúng tôi phải gặp mặt thành viên của thương hội Giang Bình, đã hẹn gặp ở đây, nhưng vẫn chưa đợi được bọn họ đến, các anh đã không phân rõ phải trái, trắng đen mà xông đến, còn đánh anh trai tôi bị thương, còn có vương pháp không!”
Mắt cô ta đỏ lên, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng tức giận.
Vương Nhất do dự một lúc, dừng bước lại.
Lãnh Nhan kinh ngạc hỏi: “Thiếu chủ, anh sao vậy?”
Vương Nhất lại xua tay, vẻ mặt sâu xa, nheo mắt lại, đánh giá Hồ Vĩnh Như.
Trong mắt cô ta chỉ có sự sợ hãi, cùng với sự tức giận, không giống như đang giả vờ, mà là thật sự tức giận.
Anh lẩm bẩm: “Lẽ nào, người đàn ông kia, trước khi chết đã nói dối, không phải do bọn họ làm.”
“Các anh nhầm lẫn rồi!”
Hồ Vĩnh Như mặt tràn đầy sự tức giận: “Cho dù anh là người nắm giữ tập đoàn Cự Phong, cũng không thể làm loạn như vậy.”
Nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, Hồ Vĩnh Hiên cũng đi ra, nhìn thấy vệ sĩ nằm đầy trên mặt đất, anh ta lập tức bị dọa sợ.
Sau đó tức giận giải thích với Vương Nhất: “Tôi không biết ai đã hãm hại tôi, nhưng tôi thật sự không làm, tôi với em gái hẹn người của thương hội Giang Bình đến để thảo luận công việc, cứ nghĩ là bọn họ đến, không ngờ lại là hai người.”
Vương Nhất đột nhiên rơi vào trầm tư, nhưng bẫn không muốn rời đi như vậy.
“Nếu như không phải là anh làm, tại sao tên sát thủ kia lại nói ra tên của anh?”
“Sao tôi biết được.”
Hồ Vĩnh Hiên gần như bật khóc.
Hồ Vĩnh Như lạnh lùng nói: “Nếu như các anh không tin, có thể đợi người của thương hội Giang Bình đến, rồi tìm chứng cứ từ chỗ bọn họ.”
Vương Nhất vẫn ở lại, cùng đợi người của thương hội Giang Bình đến.
Một lúc sau, hai chiếc xe Lincoln Limousine dáng dài dừng trước của biệt thự.
“Người của thương hội Giang Bình đến rồi!”
Nghe thấy tiếng động, mấy người Vương Nhất lập tức đứng dậy.
Họ thấy có hai người trung niên mặc vest đen đi xuống từ cửa xe của chiếc Lincoln.
Sau lưng mỗi người trung niên, đều có khoảng hai đến ba người có dáng vẻ thư ký.
“Bạch tổng, Từ tổng.”
Hồ Vĩnh Như lễ phép chào hỏi bọn họ.