Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Lời hai người vừa nói, tràn đầy hàm ý ra lệnh.

Vương Nhất nhíu mày: “Chuyện gì?”

Bạch Đức Long cười nhạt: “Rất đơn giản, tôi muốn mời anh tham gia vào thương hội Giang Bình, không phải đồng ý từ hai phía thì pháp luật mới có hiệu quả, mà chỉ cần chúng tôi ra lệnh cho anh là được.”

Mặc dù Từ Lộc không muốn nói chuyện, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng đủ để chứng minh tất.

Nghe thế, Vương Nhất cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười, anh không nhịn được bật cười: “Ông muốn tôi tham gia vào thương hội Giang Bình sao?”

“Đúng thế.”

Bạch Đức Long vừa cười vừa nói: “Chỉ cần anh tham gia vào thương hội Giang Bình của tôi, tập đoàn Cự Phong của anh sẽ được thương hội chúng tôi chú trọng nâng đỡ. Hơn nữa hàng năm, chỉ cần bỏ ra mười phần trăm cổ quyền của tổng cổ phần là được.”

Từ Lộc bên cạnh bổ sung: “Thuộc hạ của Hồ Hoàng Việt đúng là không biết tốt xấu, không chỉ từ chối ý tốt của chúng tôi, mà còn xé rách điều kiện của chúng tôi, đá Vĩnh Hiên, Vĩnh Như và thành viên trong ban lãnh đạo cấp cao ra ngoài, quả đúng là không coi chúng tôi ra gì!”

Ông ta vừa nói xong, ngay lập tức sắc mặt Hồ Vĩnh Như thay đổi: “Từ tổng, Bạch tổng, các ông đừng nói nữa…”

“Sao lại không nói?”

Bạch Đức Long hỏi lại, sau đó ra vẻ kiêu ngạo: “Hôm nay bọn tôi đến đây để chống lưng cho các người, vốn dĩ còn định đến tập đoàn Cự Phong để đòi lời giải thích, nhưng bây giờ chủ nhân thật sự của nó ở đây rồi, trái lại bớt rất nhiều chuyện.”

Ông ta lại nhìn về phía Vương Nhất: “Giờ thế nào, anh có chấp nhận rời khỏi thương hội Hồng Ưng để tham gia vào thương hội Giang Bình hay không?”

Từ Lộc cũng nhìn nhìn Vương Nhất với ánh mắt cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nghĩ thật kỹ, chỉ cần tập đoàn Cự Phong của anh vẫn còn ở Giang Thành, tốt nhất nên chấp nhận lời mời của chúng tôi, nếu không anh cứ chờ tập đoàn mình bị đóng cửa đi.”

“Từ tổng, anh ta không chỉ là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, mà còn là…”

Hồ Vĩnh Như đang định nói chuyện Vương Nhất còn là chồng của Lý Khinh Hồng thì bị Vương Nhất ngắt lời.

Anh cười nhạt, nhìn Bạch Đức Long và Từ Lộc đầy trêu tức: “Nếu tôi nhận lời, chắc các ông sẽ đưa thêm yêu cầu đúng không?”

“Đó là chuyên đương nhiên.”

Bạch Đức Long cười lạnh, nói: “Thương hội Giang Bình của chúng tôi tốn nhiều thời gian và công sức với tập đoàn Cự Phong của anh như vậy, đương nhiên phải có đền bù.”

Ông ta giơ hai ngón tay: “Hai điều kiện, đầu tiên khai trừ Hồ Hoàng Việt, sau đó bồi thường cho chúng tôi 150 tỷ.”

Vương Nhất bị bọn họ chọc cười: “Có vẻ các ông vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Hửm?”

Bạch Đức Long và Từ Lộc đều ngây người.

Vương Nhất chỉ Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên, nói: “Người ra lệnh đá người ban giám đốc ra không phải Hồ Hoàng Việt mà là tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui