Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Ở nơi nào đó của Giang Thành, trong một nhà xưởng bỏ hoang.

Một người đàn ông đang yên lặng ngồi ở trong xe.

Cả cơ thể của anh ta ẩn trong bóng tối, làm cho không thể không rõ diện mạo của anh ta.

Lúc này, một người giống thủ hạ đi vào, cẩn thận liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu chủ, nhiệm vụ thất bại, hai thủ hạ mà cậu phái ra đều đã chết.”

“Cái gì?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ẩn giấu một chút lửa giận.

“Có điều không lộ ra thân phận của cậu, mà giá họa cho Hồ Vĩnh Hiên của nhà họ Hồ.

Tên thủ hạ lại báo cáo.

Giọng nói của người đàn ông trở nên bình tĩnh hơn nhiều, hừ lạnh một tiếng: “Xem ra, hai người đó vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, không tiết lộ thân phận của tôi.”

“Tiếp theo phải làm sao?”

Người đàn ông trầm mặc một lát, nói: “Hiện nay, Thiên An đã bị Vương Nhất xử lý rồi, ngay cả hào môn của Giang Thành chúng ta cũng gần như bị anh ta xử lý hết rồi.”

“Nhà họ Văn diệt vong, nhà họ Hạ giao hảo, nhà họ Hồ có lòng mà không đủ sức, nhà họ Lục còn lại cũng dựa vào anh ta, đây còn gọi là hào môn của Giang Thành ư.”

Người đàn ông nói một cách ngắn gọn nhất khái quát cục diện của cả Giang Thành, nhìn ra được, anh ta nắm rõ cục diện của Vương Nhất như lòng bàn tay.

Tên thủ hạ trầm mặc một lúc, bỗng khuyên: “Cậu chủ, hay là từ bỏ báo thù đi, anh ta quá mạnh.”

“Không, phải báo thù, không vì gia tộc, mà vì bản thân tôi.”

Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông âm trầm đáng sợ, còn pha trộn tiếng nghiến răng ken két.

“Anh ta càng mạnh thì càng dễ báo thù rửa hận, vì sự chú ý của anh ta sẽ không đặt trên người chúng ta.”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Bây giờ, anh ta cũng không phải không thể đánh sập.”

“Cậu chủ, ý của cậu là?”

Tên thủ hạ nhận chỉ thị.

Người đàn ông từ từ nói: “Tìm Lục Kiệu của nhà họ Lục hợp tác với anh ta.”

“Lục Kiệu của nhà họ Lục?”

Tên thủ hạ mặt mày rất kinh ngạc: “Anh ta không phải nương nhờ Vương Nhất hay sao?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Tôi hiểu anh ta, anh ta rất thông minh, nhà họ Lục không phải đầu hàng thật sự.”

Anh ta nói gì đó ở bên tai của tên thủ hạ, sau đó nói: “Anh làm theo lời tôi nói thì nhất định có thể thành công.”

“Cục diện sau này của Giang Thành sắp loạn rồi, anh ta là người đầu tiên bị hiến tế.”

Đợi tên thủ hạ rời đi, người đàn ông mới u ám bổ sung một câu.

“Giống như tôi.”



Vương Nhất không biết Giang Thành đã trở nên cuồn cuộn bóng tối, trở về từ biệt thự của Hồ Vĩnh Hiên thì anh lập tức trở về bên cạnh Lý Khinh Hồng.

Lúc này, Phương Huệ và Lý Mộng Đình đã rời đi, chỉ còn lại cô và Vương Tử Lam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui