“Ba!”
Nhìn thấy Vương Nhất trở về, cô bé lập tức trèo lên chân của Vương Nhất, Vương Nhất cũng thuận thế bế cô bé lên.
Lý Khinh Hồng vẫn trầm mặc uống cà phê, mặt mày lãnh đạm.
Vương Nhất mỉm cười: “Vẫn tức giận sao?”
Lý Khinh Hồng dừng lại, liếc nhìn Vương Nhất, hỏi: “Chị dâu của anh… cô ấy sao rồi?”
Cho tới lúc này, trái tim của Vương Nhất mới hoàn toàn để xuống, anh biết Lý Khinh Hồng đã tha thứ cho anh rồi.
“Cô ấy đã bị thương.”
Lý Khinh Hồng không nói gì nữa, ánh mắt nhìn sang dấu răng đều hằn sâu trên cánh tay của Vương Nhất, lông mày nhíu lại.
“Đưa tay qua đây.”
Cô nói với Vương Nhất.
Vương Nhất không biết Lý Khinh Hồng muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tay qua.
Lý Khinh Hồng há miệng cắn.
Sắc mặt Vương Nhất lập tức thay đổi, nhưng lại cố nhịn, không thu tay lại.
Rất nhanh, Lý Khinh Hồng bỏ ra, Vương Nhất cũng thu hồi cánh tay của mình.
Chỉ thấy trên một cánh tay khác của anh cũng có một dấu răng đều tăm tắp.
Vương Nhất cười khổ một tiếng: “Lòng hiếu thắng của em thật mạnh.”
Lý Khinh Hồng hừ lạnh: “Như vậy mới không tức giận.”
Lại chơi một lúc với Vương Tử Lam ở khu vui chơi, Lý Khinh Hồng tới chi nhánh của tập đoàn Lệ Tinh ở Giang Thành đi dạo một vòng.
Thương lượng vài chuyện với Phương Huệ, Lý Mộng Đình thì trở về.
Vương Nhất lại gọi điện thoại cho Lãnh Nhan: “Tra cho tôi, buộc phải tra ra là ai muốn bắt cóc vợ con tôi!”
“Phải!”
Lãnh Nhan lập tức nhận lệnh.
Cúp máy, đôi mắt của Vương Nhất trở nên sâu thẳm.
Nước của Giang Thành sâu hơn Thiên An, cũng càng nguy hiểm.
Một mình anh có thể đi lại tự do, nhưng người thân bạn bè của anh thì sao?
Anh buộc phải phòng ngừa mọi sự cố xảy ra. .
||||| Truyện đề cử: Thần Vương Lệnh |||||
Reng reng reng!
Vào lúc này, Vương Nhất nhận được điện thoại của Hạ Lãm.
“Cậu Vương, bệnh của con gái tôi…”
Hạ Lãm ngập ngừng.
“Tôi lập tức gọi Y Si tới.”