Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Vẻ ngoài của anh ta không tính là nổi bật trong đám người, thậm chí có thể dùng từ tầm thường để hình dung.

Nhưng lại cho Vương Nhất một loại cảm giác trầm ổn như nước.

Hạ Tuân quát to một tiếng: “Hai người thật to gan, vậy mà dám dùng danh nghĩa của gia chủ để tới nhà họ Hạ chúng tôi.”

Tuy tên của Vương Nhất đã truyền khắp Giang Thành, nhưng người thật sự từng gặp anh lại rất ít.

Vậy nên Vương Nhất đứng ở trước mặt bọn họ, không ai phát hiện ra anh.

Vương Nhất nói rất thản nhiên: “Tôi đến vì bệnh của Hạ Trân.”

Lời này vừa dứt, đám người Hạ Tuân và Hạ Nham đều có vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu là bác sĩ?”

Vương Nhất và Y Si đều gật đầu.

“Cậu nói là bác sĩ thì cậu là bác sĩ sao?”

Vừa dứt lời, trong đám đông lập tức truyền tới giọng nói trầm thấp bình ổn của một người đàn ông.

Ngay lập tức, sự chú ý của tất cả mọi người đều dừng ở trên người của người thanh niên trầm mặc kiệm lời kia.

Trong tay anh ta cầm hai viên bi sắt, đang xoay vòng một cách linh hoạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Nhất.

“Anh là ai?”

Mắt của Vương Nhất hơi nheo lại.

Người thanh niên từ từ đi tới, cũng không che đậy, nói ra tên của mình.

“Hạ Bình.”

Ánh mắt của Vương Nhất lập tức đanh lại.

Từ cái tên thì anh có thể phân biệt được người này là ai.

Em trai của Hạ Phi Long.

Anh ta cũng là con trai của Hạ Tuân.

“Bình nói không sai, cậu nói là bác sĩ thì thật sự là bác sĩ sao?”

Hạ Tuân lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Hai người có chứng chỉ hành nghề y không?”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn sang Hạ Bình trở nên lạnh lẽo.

Anh chỉ hiểu một chút y thuật, chứ không phải bác sĩ.

Khương Sinh là Y Si, nhưng cũng không có chứng chỉ hành nghề y?

Y Si lấy ra chứng chỉ hành nghề y, còn là Y Si sao?

Thấy hai người không lên tiếng, Hạ Tuân cười hờ hững: “Nếu đã không lấy ra được chứng chỉ hành nghề y thì càng không thể để hai người đi vào, hai vị mời về cho.”

“Khoan đã, hai người bọn họ không thể đi!”

Hạ Nham lại quát lớn một tiếng, nhìn Vương Nhất và Y Si nói: “Hai người đã phạm hai tội, mạo danh danh nghĩa của gia chủ, còn đánh người của nhà họ Hạ tôi bị thương, còn muốn đi như vậy sao?”

Vẻ mặt của Hạ Tuân hơi đơ ra, sau đó cười lạnh nhạt với Vương Nhất: “Tôi đã tranh thủ cơ hội cho hai người chạy trốn, là hai người không biết trân trọng, không thể trách tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui