Hạ Lãm thở dài: “Đã quen rồi, tuy tôi là gia chủ của nhà họ Hạ, nhưng lại không ngăn chặn được sự tranh chấp của các tiểu bối.”
“Tôi từng nói với Trân, phải dũng cảm đứng lên, nhưng con bé tới nay cũng không thể bước ra được.”
Hạ Lãm cũng rất khổ tâm, Vương Nhất không nói gì nữa.
Anh quay đầu nhìn sang Y Si: “Có thể chữa bệnh rồi chứ?”
Y Si luôn không nói gì đã gật đầu: “Bây giờ thì có thể.”
Hạ Lãm vui mừng, lập tức mời Vương Nhất và Y Si lên tầng: “Chỉ cần hai vị có thể chữa khỏi bệnh của con bé, bất cứ chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Hạ Trân cũng biết Vương Nhất đến vì bệnh của cô ta, nhưng trên mặt không có bất cứ sự sợ hãi nào.
“Yên tâm đi, ông ấy là người có y thuật rất cao mà tôi nói với cô trước đó, ông ấy có thể cứu cô.”
Vương Nhất chỉ vào Y Si rồi nói với Hạ Trân.
Y Si nhìn xung quanh, lắc đầu: “Ánh sáng trong phòng không tốt, cần đổi căn khác.”
Hạ Lãm vội vàng hỏi: “Đổi phòng nào?”
Y Si chỉ vào cánh cửa lớn đóng chặt ở cách đó không xa, bên trong truyền ra tiếng nhạc rock inh ai nhức óc.
Chính là căn phòng mà Hạ Chi Tinh tổ chức sinh nhật.
“Căn phòng đó hướng về phía mặt trời, ánh sáng đầy đủ, thích hợp chữa bệnh.”
Vương Nhất xông vào căn phòng đó, tắt nhạc rock đi.
Hạ Chi Tinh và đám bạn bè của cô ta phản ứng lại, lập tức nổi giận.
“Ai cho anh đi vào?”
“Còn tắt nhạc của chúng tôi, mau cút ra ngoài!”
Trong căn phòng tràn ngập tiếng chửi.
Vương Nhất hờ hững nói: “Mời các người sang căn phòng khác chúc mừng, căn phòng này cần dùng cho Trân chữa bệnh.”
“Cái gì?! Chữa bệnh?”
Vừa nghe thấy lời này, Hạ Chi Tinh mở miệng mắng.
“Dựa vào đâu phòng tôi dùng để chúc mừng sinh nhật phải nhường cho một người sắp chết? Không được! Tôi không đồng ý!”
Những người khác lũ lượt kháng nghị
“Các người đi sang phòng khác không được sao, đừng quấy nhiễu chúng tôi!”
“Bác sĩ cũng nói cô ta không sống được bao lâu nữa, chữa bệnh có ý nghĩa gì chứ?”
“Đi mau đi mau!”
Hạ Lãm quát to một tiếng: “Im mồm hết cho tôi! Cậu Vương nói muốn chưng dụng, tất cả mọi người cút hết ra ngoài cho tôi!”
Hạ Chi Tinh ngây ngốc nhìn, bỗng nhiên hét to một tiếng: “Ba, bọn họ như nào đây? Vậy mà còn đuổi con ra ngoài?”