Có ba của Hạ Chi Tinh chống lưng, bọn họ không sợ gì hết.
Bụp!
Tuy nhiên ngay sau đó, một bạn nam hung dữ nhất bị Vương Nhất xách cả người lên, cũng ném thẳng ra ngoài.
Bụp bụp bụp!
Cả người anh ta lăn từ trên cầu thang xuống, trực tiếp bị ngã tới ngất.
“Vương Nhất!”
Hạ Nham tức giận nhìn Vương Nhất, trong mắt tràn ngập tơ máu.
“Nếu ai còn có một câu phản đối thì anh ta chính là kết cục.”
Trên mặt Vương Nhất không có bất cứ biểu cảm gì, bỗng nhiên liếc nhìn Hạ Nham: “Lão già, ông cũng như vậy.”
“Cậu — cậu nói cái gì?!”
Hạ Nham vừa sửng sốt vừa phẫn nộ nhìn Vương Nhất, vậy mà dám gọi ông ta là lão già.
Xoạt xoạt xoạt!
Có bài học của Hạ Chi Tinh và bạn nam kia, người trong phòng cũng không dám ở lại, kết thành nhóm rời đi.
“Chi Tinh, chúng ta hảo hán không chịu thiệt trước mắt, hôm nay anh Phi Long không trở về, tới phòng khác chúc mừng đi!”
“Đúng thế, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Tất cả mọi người đều khuyên Hạ Chi Tinh rời đi.
Sắc mặt của Hạ Chi Tinh thay đổi, cuối cùng vẫn nghiến răng.
“Được lắm, Hạ Trân, mày thâm!”
Hằn học liếc nhìn Hạ Trân và Vương Nhất, Hạ Chi Tinh đi xuống dưới tầng.
Rất nhanh, căn phòng trở nên trống trải, Vương Nhất, Y Si và Hạ Trân đi vào.
Y Si mỉm cười: “Chuyện còn lại thì giao cho tôi.”
Vương Nhất và Hạ Lãm đi tới cửa đợi, cho tới trước khi đóng cửa lại, vẻ mặt của Hạ Lãm vẫn rất lo lắng.
Vương Nhất mỉm cười: “Yên tâm đi, Hạ gia chủ, Y Si cứu người chưa từng thất thủ.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trán của Hạ Lãm toát mồ hôi vì lo lắng.
Khoảng thời gian này đối với bọn họ mà nói là sự dày vò.
May mắn rất nhanh cửa đã mở ra.
Y Sĩ trán đầy mồ hôi và Hạ Trân mặt mày trắng bệch đi ra.
“Sao rồi?”
Hạ Lãm vội vàng đi tới hỏi.
Y Si lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: “May không làm nhục sứ mệnh.”
Vương Nhất thở phào, xem ra phẫu thuật rất thành công.