Hạ Lãm kích động nắm tay của Y Si: “Ngài Y Si, đại ơn không lời cảm tạ, sau này có gì cần tới Hạ Lãm tôi, cứ việc mở miệng.”
Y Si lắc đầu: “Ông Hạ nói sớm rồi, bệnh tim của cô ấy chỉ là bước đầu khôi phục bình thường mà thôi, vẫn cần quan sát về sau.”
“Bất luận như nào, hai vị đều là ân nhân của nhà họ Hạ, tôi không gì báo đáp!”
Hạ Lãm trầm giọng nói.
Vương Nhất liếc nhìn dưới tầng đầy náo nhiệt, nói một cách thản nhiên: “Mời chúng tôi ăn bánh sinh nhật là cảm ơn rồi.”
Hạ Lãm thở dài: “Bữa tiệc sinh nhật của đám thanh niên các cậu, tôi không tham gia.”
Vương Nhất cũng không để bụng, dẫn Hạ Trân đi xuống tầng.
Lúc này, bữa tiệc sinh nhật của Hạ Chi Tinh đã tiến hành được một nửa.
Sắc đêm bên ngoài cũng tối đi.
Hạ Chi Tinh liếc nhìn Vương Nhất và Hạ Trân, vẻ mặt mỉa mai cười lên: “Đây không phải bệnh nhân của chúng ta sao? Làm xong phẫu thuật xong rồi sao?”
“Trân à, mau tới chỗ chúng tôi, nói cho chúng tôi biết quá trình phẫu thuật như nào, ha ha ha…”
Hạ Chi Tinh và đám bạn của cô ta cười ầm lên.
Hạ Chi Tinh cắn chặt môi, không nói một lời.
“Chúng ta sang bên đó.”
Vương Nhất và Y Si cùng với Hạ Trân đi tới phòng sát vách.
Tiếng cười vẫn truyền tới.
Trước đó Vương Nhất dùng thủ đoạn rất bạo lực để đuổi đám người Hạ Chi Tinh ra ngoài, mãi không tìm được cơ hội trút giận thích hợp.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ đi xuống, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Đám trưởng bối Hạ Tuân, Hạ Nham ở sân sau thương nghị chuyện công ty.
“Trân à, tới ăn bánh kem.”
Hạ Chi Tinh mỉm cười cầm một đĩa bánh kem đi về phía Hạ Trân.
“Cảm…”
Hạ Trân đang muốn nói cảm ơn, Hạ Chi Tinh bỗng run tay.
Bánh kem trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.
Biểu cảm của Hạ Trân cũng ngưng đọng.
“Aiya, rơi xuống đất rồi.”
Hạ Chi Tinh nhìn Hạ Trân nói đầy trào phúng: “Đây là miếng cuối cùng rồi, hay là cô nhặt lên ăn đi?”
Hạ Trân không nhặt, chỉ trầm mặc nhìn bánh kem trên đất mà thất thần.
Sắc mặt của Y Si lạnh lùng, Vương Nhất lại kéo lấy ông ta.
Anh nói với Hạ Trân: “Không sao, quà tôi tặng cô lát nữa sẽ tới.”
Hạ Trân lắc đầu, cười đầy miễn cưỡng: “Không cần, hai người có thể chữa khỏi cho tôi thì tôi đã rất vui rồi.”