Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Trước đây Lục Kiệu từng theo đuổi cô ta, vốn cô ta muốn chảnh một lúc rồi mới đồng ý.

Kết quả Lục Kiệu trực tiếp hết hứng thú với cô ta, điều này khiến Hạ Chi Tinh đau lòng rất lâu.

Không ngờ anh ta vẫn nhớ tới cô ta.

Trong lòng Hạ Chi Tinh rất vui, mặt mày tươi cười đi về phía chiếc váy cưới đó.

Lãnh Nhan nhíu mày, không muốn đưa cho cô ta, nhưng Vương Nhất cũng đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu.

Lãnh Nhan lúc này buông tay.

Hạ Chi Tinh cầm chiếc váy cưới đó giống như có được bảo vật, chạy vào phòng để thay.

Những người khác cũng có vẻ mặt mong chờ để xem dáng vẻ sau khi Hạ Chi Tinh mặc váy cưới lên.

Tuy nhiên trôi qua rất lâu mà Hạ Chi Tinh cũng không đi ra.

Mấy bạn nữ đi vào trong phòng xem, rất nhanh thì truyền ra tiếng nói sửng sốt.

“Chi Tinh, cô làm sao vậy?”

“Chiếc váy cưới này quá bé, tôi không mặc được, cũng không cởi ra được, mau giúp tôi.”

Giọng nói của Hạ Chi Tinh kèm theo tiếng nức nở.

Vật vã rất lâu thì Hạ Chi Tinh mới mặt mày u ám bước ra khỏi phòng.

Trả lại váy cưới cho Lãnh Nhan: “Váy cưới rách nát gì chứ, ngay cả size của tôi cũng không biết.”

Bạn của cô ta vội vàng an ủi: “Váy cưới không mặc được cũng không sao, ở đây không phải còn có dây chuyền kim cương hay sao?”

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh lúc này mới tốt hơn một chút, chuẩn bị cầm lấy nước mắt thiên sứ đeo vào.

Kết quả phát hiện không đeo được.

Hạ Chi Tinh có hơi cáu, tức giận nhìn sang Lãnh Nhan: “Các người là như nào đây? Váy cưới nhớ sai size của tôi cũng thôi đi, ngay cả dây chuyền tôi cũng không đeo được.”

Cô ta coi Lãnh Nhan thành quản lý của cửa hàng xa xỉ phẩm.

Chỉ thấy Lãnh Nhan khẽ mỉm cười: “Rất đơn giản, vì bất luận là váy cưới hay dây chuyền đều không tặng cho cô, tất cả đều là cô tự mình đa tình.”

“Cô nói cái gì?”

Lời của Lãnh Nhan khiến Hạ Chi Tinh chỉ vào Hạ Trân: “Không tặng cho tôi, lẽ nào là tặng cho kẻ bệnh tật này sao?”

Ánh mắt của Lãnh Nhan lạnh đi không ít: “Xin hãy chú ý tới ngôn từ của cô!”

Nói xong thì cô ta đi tới trước mặt Hạ Trân: “Cô Hạ, mời thay quần áo và dây chuyền.”

Hạ Trân lập tức kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta, Hạ Trân lúc này mới vui vẻ ôm váy cưới và dây chuyền đi vào phòng.

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh cực kỳ khó coi: “Không thể như vậy, tôi không tin những thứ này là tặng cho cô ta!”

Bên cạnh có người khuyên: “Đợi đi, đợi cô ta đi ra chúng ta xem trò hề của cô ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui