Cho dù là đám người Hạ Lãm cũng có hơi ngây người, không dám tin một màn trước mắt.
Mắt thấy Hạ Nham tới, Hạ Chi Tinh cũng không nhịn được nữa, ấm ức khóc thành tiếng: “Ba, cô ta rất quá đáng, vậy mà dám đánh con!”
Khóe mắt của Hạ Nham cũng giật mạnh, cục diện hiện nay không phải là con gái của ông ta đang bắt nạt Hạ Trân, mà là Hạ Trân đang bắt nạt con gái của ông ta.
Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng u ám, tức giận nhìn Hạ Trân: “Mấy đứa đều là chị em, cháu vậy mà dám ra tay?”
Sắc mặt của Hạ Trân hơi thay đổi, nhưng vẫn cứng rắn giải thích: “Là chị ấy hiếp người quá đáng trước, không những xé rách váy cưới của cháu, còn giật đứt dây chuyền của cháu.”
Hạ Nham đang muốn quở trách, Vương Nhất nói trước: “Điểm này tôi có thể chứng minh, Trân là tự bảo vệ mình.” . Truyện mới cập nhật
“Nếu các người muốn ra mặt cho cô gái này, tốt nhất hoàn thành một chuyện trước.”
Không đợi bọn họ lên tiếng, Vương Nhất lại chỉ vào nước mắt thiên sứ đứt làm hai ở dưới đất và chiếc váy cưới Vân Thường trên người Hạ Trân, cười ha ha nói: “Con gái ông xé rách chiếc váy cưới có giá trị khoảng ba mươi sáu tỷ và dây chuyền nước mắt thiên sứ có giá mười lăm tỷ, tổng gộng lại năm mươi mốt tỷ, quẹt thẻ hay tiền mặt?”
Hạ Nham vừa nghe thì tức tới xanh mặt.
Hạ Chi Tinh càng tức giận quát: “Sợi dây chuyền và chiếc váy này đều là quà sinh nhật anh tặng cho tiện nhân này, sao còn phải đền?”
Vương Nhất vẫn không tức giận, cười lạnh nhạt nói: “Đúng là quà tôi tặng cho Trân, nhưng tôi chưa mua, chiếc váy và sợi dây chuyền này đều là nhà bán cầm tới cho Trân thử, kết quả bị cô xé hỏng giật đứt, không nên đền sao?”
“Cái gì?!”
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hạ Chi Tinh à Hạ Nham đều thay đổi.
“Anh chơi tôi!”
Hạ Chi Tinh tức giận nhìn Vương Nhất.
Vương Nhất cười lạnh: “Là do lòng đố kỵ của cô đang tác quái, trông đã xấu thì đừng học theo công chúa người ta mặc váy cưới, người xấu lại thích kiếm chuyện!”
“Anh!”
Hạ Chi Tinh bị câu này của Vương Nhất làm cho nghẹn họng không nói được lời nào.
Lúc này hai người đàn ông ở đằng sau Lãnh Nhan một trước một sau đi lên, trên mặt bọn họ cũng tràn ngập sự tức giận.
“Tôi là quản lý của tiệm váy cưới Vân Thường.”
“Tôi là quản lý trưởng của tiệm Cartier cao cấp.”
“Mau chóng đền tiền!”
“Trừ năm mươi mốt tỷ cộng lại từ hai món đồ, còn có phí phục vụ, phí tổn thất tinh thần, tổng cộng là sáu mươi tỷ!”
Hạ Tuân lập tức lùi lại một bước: “Khụ khụ, anh cả, chuyện này em không tham gia.”
Nói xong thì dẫn Hạ Bình đẩy sang một bên.
Hạ Lãm cũng lạnh lùng đứng đó, căn bản không có ý ra mặt.