Sáng sớm hôm sau, Lý Khinh Hồng đã đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ từ sớm, còn Vương Nhất vẫn luyện tập theo thói quen.
Nhưng mới tập được một nửa thì bị một âm thanh hơn 80 đề-xi-ben cắt ngang.
“A…..quá quá quá khủng rồi…..”
Anh nhìn về hướng âm thanh thì thấy em vợ Lý Tuyết Nhi hừng hực xông vào phòng.
Cô ta đi đến trước mặt anh rồi giơ điện thoại ra cho anh xem.
Vương Nhất nhận lấy, trên màn mình xuất hiện một dòng tiêu đề màu đen nổi bật trên nền trắng.
Bên dưới còn có một đoạn video dài 5ph.
Video quay cảnh một người đàn bị trói và bị một người phụ nữ cầm roi da quật mạnh.
Tuy đã được censore nhưng vẫn có thể dễ dàng xác định được đó là con trai của chủ tịch dược phẩm Thường Kỉ Thường Dĩnh.
“Ừ.”
Vương Nhất trả điện thoại cho Lý Tuyết Nhi rồi tiếp tục chống đẩy.
Lý Tuyết Nhi lo lắng: “Anh rể, anh nói gì đi chứ, đây là tin lớn đó, không ngờ Thường Dĩnh lại có sở thích như vậy…..”
“Anh đã xem từ lâu rồi, các mặt báo đều có.” Vương Nhất không thèm quay đầu.
Khi Lý Tuyết Nhi định nói tiếp gì đó thì ánh mắt cô ta bỗng trở nên kỳ lạ, Lý Tuyết Nhi hỏi: “Anh rể, đừng nói chuyện này là do anh làm đó?”
Vương Nhất nhún vai: “Ai biết được?”
Vương Nhất càng nói thì Lý Tuyết Nhi càng nghi là do anh làm.
Cô ta lập tức lẽo đẽo đi theo Vương Nhất: “Anh rể, anh nói cho em biết đi, có phải là do anh làm không?”
Vương Nhất vừa định mở miệng thì chuông điện thoại của anh vang lên.
Trên màn hình là một dãy số lạ.
“Ai đó?”
Vương Nhất nghe máy, bỗng nhiên, một giọng nữ trầm truyền đến.
“Anh là ngài Vương-Vương Nhất sao?”
“Là tôi, cô là?”
“Tôi là người đại diện pháp lý của dược phẩm Thường Kỉ-Quan Như Đình.” Người ở đầu dây bên kia bình tĩnh đáp lời.
“Dược phẩm Thường Kỉ?”
Lý Tuyết Nhi nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, không ngờ đối phương lại hành động nhanh như thế, mời luôn người đại diện pháp lý luôn rồi.
Lý Tuyết Nhi vừa định hỏi Vương Nhất nên làm thế nào thì thấy anh không chút sợ hãi mà nói: “Có chuyện gì không? Nếu không thì tôi cúp máy đây.”
Thấy Vương Nhất không chút khách khí như thế, Quan Như Đình cũng nói thẳng vào vấn đề: “Video trong tin tức hôm nay là do anh up lên đúng không?”
Vương Nhất không thừa nhận, chỉ thản nhiên nói: “Nếu trong lòng cô đã có đáp án thì tại sao còn hỏi tôi?”
Lời này rõ ràng mang chút bỡn cợt, Quan Như Đình nén giận nói tiếp: “Vậy sao anh còn không xoá đi? Hành vi của anh đã có thể cấu thành tội rồi.
dược phẩm Thường Kỉ hoàn toàn có thể làm thủ tục pháp lý và kiện anh ra toà!”
“Ngoài ra, hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức họp báo để đính chính sự việc này.
Mong anh hãy tới hội trường và thường nhận đây là hành vi công kích dược phẩm Thường Kỉ, đồng thời đưa ra bồi thường.”
Rõ ràng Quan Như Đình đã có chuẩn bị từ trước, cô ta ngừng lại một chút rồi uy hiếp: “Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, chúng tôi đã điều tra tất tần tật thân phận của anh rồi, là người nhà họ Lý ở Thiên An, nếu anh không phối hợp thì chúng tôi sẽ dùng tới biện pháp cưỡng chế.”
Sau khi Quan Như Đình liệt kê một tràng thủ đoạn công chúng của dược phẩm Thường Kỉ thì Lý Tuyết Nhi có chút sợ hãi: “Anh rể, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Không ngờ Vương Nhất chỉ cười nhạt một cái, hiên nhiên là không hề quan tâm: “Cô Quan, đây là năng lực của bộ phận công chúng các cô sao? Nếu như thế thì tôi khuyên mấy người nên từ chức đi.”
“Cái gì?”
Quan Như Đình không ngờ tới Vương Nhất lại dám nói ra những lời kiêu ngạo như thế, trong phút chốc, cơn thịnh nộ bùng lên: “Ý anh là sao?”
“Tôi nói cho cô biết một chuyện, tôi tin rằng sau khi nghe xong chuyện này thì chắc chắn mấy người sẽ huỷ họp báo.”
Vương Nhất ngừng lại một chút rồi bình tĩnh nói: “Trương Lượng đã bị bắt rồi, thời hạn 24h thanh minh cũng đã qua.
Đợi đến khi cảnh sát thẩm vấn, nếu Trương Lượng lỡ miệng khai ra mấy người thì sự tình không chỉ dừng lại ở mức độ mất mặt như thế này đâu.”
“…..”
Vương Nhất nói xong, người đại diện pháp lý cũng không đáp lời nào.
Thậm chí anh còn có thể nghe được tiếng thở gấp của cô ta thông qua điện thoại.
“Tôi tin cô Quan có thể phân biệt được việc nào quan trọng hơn.
Ngoài ra, video gốc đang nằm trong tay tôi.
Nếu muốn lấy lại thì bảo Thường Dĩnh đến trước nhà tôi rồi quỳ xuống nhận tội.”
Nói xong, anh liền cúp máy.
Lý Tuyết Nhi sững sờ nhìn Vương Nhất.
Người bình thường khi nghe những lời lúc nãy đều sớm sợ tới nhũn chân rồi, Vương Nhất không những không sợ mà còn uy hiếp ngược lại đối phương.
Đây là dược phẩm Thường Kỉ đó…..
Sau khi cúp máy, Vương Nhất quay lại phòng khách.
Anh tự rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi.
Lý Tuyết Nhi đi tới rồi hỏi: “Anh rể, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
Nói thẳng với cô ta chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Vương Nhất bình tĩnh cười, vừa cười vừa chậm rãi nói: “Đợi.”
“Đợi?”
Lý Tuyết Nhi kinh ngạc: “Đợi ai?”
……..
Dược phẩm Thường Kỉ, phòng chủ tịch.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đang âm trầm ngồi tại bàn làm việc, trước mặt ông là một nam một nữ đang đứng.
Trên cơ thể của người đàn ông toàn vết roi, còn người phụ nữ tóc ngắn thì mặc một bộ quần áo khá chuyên nghiệp.
hai người này chính là Thường Dĩnh và Quan Như Đình.
“Tên đó nói thế nào?” Sắc mặt của Thường Kỉ đen như đít nồi.
Vẻ mặt của Quan Như Đình cũng chẳng khá hơn, tuy sợ chủ tịch sẽ nổi giận như cô ta vẫn phải báo cáo.
Kết quả là Thường Kỉ còn đen mặt hơn.
Cuối cùng ông ta không nhịn được mà đạp bàn cắt lời Quan Như Đình.
“Hiếp người quá đáng, rõ ràng là không hề đặt chúng ta vào mắt.
Đã không chịu phối hợp thì thôi đi, đằng này còn uy hiếp ngược lại? Thường Kỉ tôi đã từng bị người khác uy hiếp thế này bao giờ?”
“Chủ tịch, xin ngài hãy nghe tôi nói hết đã.”
Quan Như Đình cắn rắng tiếp tục báo cáo: “Anh ta nói mình đang giữ video gốc.
Nếu muốn lấy lại thì chiều nay bảo tiểu thiếu gia đến trước cổng nhà họ rồi quỳ xuống nhận sai…”
Chát-----
Nghe tới đây, Thường Kỉ càng tức giận hơn, ông đưa tay tát thẳng vào mặt Thường Dĩnh: “Cái đồ phế vật vô dụng này, dám lén làm cái thể loại chuyện này dưới mắt tao.
Mà làm thì làm đi, còn bị người khác phát hiện…bây giờ thì hay rồi, liên luỵ tới cả dược phẩm Thường Kỉ rồi đó!”
Thường Dĩnh không dám đáp lời, cả người cúi thấp xuống đất.
“Chủ tịch, chúng ta phải làm sao đây?” Quan Như Đình vội vàng hỏi.
“Còn làm sao nữa, huỷ buổi họp báo đi!”
Thường Kỉ tức giận nói: “Thằng nhãi đó nói đúng, nếu tên họ Trương kia khai ra thứ gì không nên khai thì chúng ta tiêu tùng.
Quan Như Đình, mau đưa hắn ta ra đi.”
“Chuyện này----“
Quan Như Đình khó xử nói: “Chủ tịch, muốn cứu anh ta ra không phải là một việc dễ dàng.”
“Vậy cũng phải cứu!”
Thường Kỉ nổi giận, ông ta bồi thêm một đạp vào mông Thường Dĩnh: “Đều do mày gây chuyện, còn không nhanh đến cổng nhà người ta rồi quỳ?!”
Thường Dĩnh nghe xong, không dám tin vào tai mình, anh ta trợn tròn mắt: “Ba, con là con trai ba đó, ba muốn con quỳ xuống xin lỗi thật sao?”
“Nói thừa!”
Vẻ mặt của Thường Kỉ vô cùng hung tợn: “Tao biết là nó đang hiếp người quá đáng nhưng tôn nghiêm và công ty cái nào quan trọng hơn, chẳng lẽ trong lòng mày không tự đong đo cân đếm được sao?”
Thường Dĩnh biến sắc, cuối cùng anh ta cúi đầu nói: “Con biết rồi, con sẽ đi….”
Không ai thấy được hận ý dâng lên trong mắt Thường Dĩnh không chỉ vì Vương Nhất mà còn là….
Vì ba của anh ta.
Vương Nhất đã ngồi ở phòng khách gần nửa tiếng rồi, ấm trà cũng gần cạn đáy.
Ngược lại, Lý Tuyết Nhi không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, bộ dạng vô cùng bất an.
Cuối cùng, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh rể, anh nói chúng ta phải đợi, nhưng rốt cuộc là đợi cái gì?”
Vương Nhất cười cười chỉ ra phía ngoài biệt thư: “Không phải tới rồi sao?”
“Hả?”
Lý Tuyết Nhi nhìn về hướng đó thì phát hiện ra một người đàn ông đang đứng ngoài cổng biệt thử.
Sau khi nhìn rõ ông ta là ai, Lý Tuyết Nhi bỗng vô cùng kinh ngạc.
Đó là cố vấn cũ của cô, Dương Siêu!.
ngôn tình ngược
Tay Dương Siêu xách một túi thuốc bổ vô cùng có giá trị, vội vã đến trước mặt Lý Tuyết Nhi, sau đó quỳ trước mặt cô ta.
“Em Lý Tuyết Nhi, thầy sai rồi, thầy xin em nhanh quay lại trường học đi!”.