“Sống cùng nhau?”
Nghe vậy, Lý Mộng Đình trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt cảnh giác.
Mắt của Vương Nhất cũng hơi nheo lại, đánh giá Văn Đào.
Hai đứa con trai do Văn Bội Cầm sinh ra đều là nhân vật nguy hiếm có tâm lý vặn vẹo.
Văn Đào cười hờ hững: “Tôi biết hai người không thích tôi, tôi cũng rất ghét hai người, nhưng đó đều là chuyện của trước kia.”
“Nhà họ Văn đã diệt vong, tôi không còn là cậu chủ của nhà họ Văn nữa, mẹ tôi cũng không còn là chủ mẫu của nhà họ Văn, chỉ là một gia đình bình thường mà thôi.”
Lời của Văn Đào khiến Vương Nhất và Lý Mộng Đình rất kinh ngạc.
Đây là cải tà quy chính rồi sao?
Văn Đào lại nhìn sang Lý Mộng Đình: “Nếu cô còn vì chuyện ở quán bar mà ghi hận tôi, tôi có thể xin lỗi cô.”
“Xin lỗi.”
Văn Đào cúi người trước Lý Mộng Đình.
“Không, không cần, anh mau đứng dậy…”
Lý Mộng Đình rất không thích ứng được, vội vàng bảo Văn Đào đứng lên.
Nhìn thấy một màn này, Văn Bội Cầm rất vui, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống.
“Mấy đứa ngồi xuống đi, cơm sắp xong rồi.”
“Mẹ, con tới giúp mẹ.”
Văn Đào dường như không muốn ở chung với bọn họ, cũng chống gậy, khập khiễng đi vào phòng bếp.
Lý Mộng Đình đứng ở đó giống như gặp ma, một lúc sau thì quay đầu liếc nhìn Vương Nhất: “Anh ta thật sự thay đổi rồi sao?”
Cô ta rất khó hình dung Văn Đào của bây giờ và Văn Đào ở quán bar vào buổi tối hôm nay thành một người.
“Chắc vậy.”
Vương Nhất mỉm cười uống một ngụm nước.
Khi quay đầu nhìn bóng lưng của Văn Đào ở trong bếp thì lại nheo mắt lại.
Anh cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.
Rất nhanh, đồ ăn đã nấu xong.
Bốn người vào bàn.
“Wow, thơm quá!”
Thẩm Mộng Đình ngửi một hơi, vui vẻ nói.
Trên bàn bày kín đồ ăn gia đình, màu sắc rực rỡ, trông sạch sẽ hơn quán ăn bên ngoài.
Văn Bội Cầm mỉm cười rồi nói: “Những món này đều do Đào nấu.”
Vậy nên Vương Nhất và Lý Mộng Đình càng thêm kinh ngạc nhìn Văn Đào, không ngờ anh ta còn nấu ăn giỏi.