Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Ở một bên khác, Tiết Cẩm Tiên cũng chịu buồn bực ở chỗ Vương Nhất.

Tiết Cẩm Tiên đề nghị muốn xem thử đồng hồ trên cổ tay Vương Nhất, lại bị Vương Nhất từ chối.

Mạnh Khôi lập tức thu lại lời nói khách sáo, trực tiếp đánh giá vóc dáng của Lý Mộng Đình: “Gương mặt và vóc dáng được 7 điểm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, xứng với tôi.”

Tiết Cẩm Tiên thì trợn ngược mắt: “Không phải chỉ là một cái đồng hồ lởm rồi sao, ngoài cái đồng hồ này còn có cái gì chứ? Bày đặt.”

Lý Mộng Đình cũng bị tức điên rồi.

Một kẻ được cái mã trở về từ nước ngoài lại dám chỉ tay múa chân với cô ta.

Cô ta đã từ chối mấy người trở về từ nước ngoài rồi đó!

Lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Cực phẩm ở đâu ra thế, cũng không soi gương xem mình trông như nào?”

Tiết Lan và Tiết Nguyên lập tức trợn to mắt: “Bội Cầm à, hai người trẻ tuổi mà cô dẫn tới hình như không hiểu phép lịch sự, như này làm sao xứng với con của chúng tôi?”

“Tôi xứng cái đầu các người, cút ra ngoài mau, mẹ nuôi tôi không hoan nghênh các người.”

Lý Mộng Đình muốn đuổi người.

Tiết Lan và Tiết Nguyên càng tức giận, nhìn sang Văn Bội Cầm: “Hai người này không phải người cô sắp xếp xem mắt cho con của nhà chúng tôi để nịnh nọt nhà chúng tôi sao? Sao lại không biết điều như vậy?”

Văn Bội Cầm vội vàng giải thích: “Anh chị hiểu lầm rồi, bọn họ là tới thăm em, không phải đối tượng xem mắt mà em sắp xếp cho con của anh chị.”

Vừa nghe thấy câu này, Vương Nhất và Lý Mộng Đình lập tức cạn lời.

Bọn họ cảm thấy cũng tốt hơn một chút.

Vừa nghe không phải đối tượng xem mắt, mặt mày của Tiết Lan và Tiết Nguyên lập tức lạnh đi.

“Bội Cầm à, không phải người làm anh chị này không coi cô là em gái, vốn định nể tình cô sắp xếp đối tượng xem mắt cho con nhà chúng tôi, giảm một nửa tiền thuê nhà cho các người, nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

“150 triệu tiền thuê nhà, không thể thiếu một xu, mau giao ra đây!”

Tiết Lan và Tiết Nguyên bắt ép.

Sắc mặt của Văn Bội Cầm cực kỳ khó coi: “Có thể bớt một chút không, 150 triệu cũng đủ thuê một căn chung cư trăm mét vuông ở trong trung tâm thành phố rồi.”

“Cái gì, cô còn chê nhà của chúng tôi tồi tàn? Vậy cô có giỏi thì đừng ở đây, không trả tiền thì mau chóng cút cho tôi!”

Tiết Lan nói xong thì muốn đuổi đám người Văn Bội Cầm.

Vương Nhất và Lý Mộng Đình coi như đã hiểu rồi.

Sau khi nhà họ Văn diệt vong, Văn Bội Cầm sống không tốt.

Về tới nhà họ Tiết, vốn tưởng đoàn viên với người nhà, không ngờ lại bị bài xích ra khỏi cửa nhà.

Ngay cả căn nhà cũ cũng là nhà họ Tiết cho Văn Bội Cầm thuê.

Căn bản không coi bà ta là người nhà, mà một khách thuê nhà — Không, không bằng khách thuê bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui