“Hai tháng sau chúng tôi sẽ lại tới, tới lúc đó tiền thuê nhà tăng lên 300 triệu một tháng, không trả thì các người vẫn phải cút.”
Văn Bội Cầm mất hết hồn vía ngồi trên sô pha, Lý Mộng Đình vẫn ở trong cơn giận dữ.
Vương Nhất vẫn nhìn với ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng ánh mắt dùng ở trên cửa phòng của Văn Đào.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ ở của mẹ con sẽ giúp mẹ giải quyết.”
Lý Mộng Đình đi tới an ủi: “Con sẽ mua cho mẹ một căn nhà ở Giang Thành, sau này mẹ ở đó.”
Nước mắt của Văn Bội Cầm lập tức trào ra, lắc đầu: “Mộng Đình, mẹ không thể tiếp tục liên lụy con, con và cậu Vương mau rời đi.”
Lý Mộng Đình cũng lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Mẹ, nếu không có mẹ và Vương Nhất, bây giờ con đã gả vào nhà họ Văn, con sẽ bị bạo hành gia đình, bị đánh cho cả người đầy thương tích, là hai người đã cứu con.”
“Vương Nhất con không báo đáp được, mẹ thì con có thể báo đáp.”
Ăn xong cơm, Vương Nhất định rời đi.
Lý Mộng Đình lắc đầu: “Vương Nhất, anh đi trước, tôi sợ mấy ngày tới bọn họ vẫn sẽ tới quấy nhiễu mẹ, mấy ngày nay tôi ở đây.”
Vương Nhất cũng không nói gì, chỉ nói một câu “mọi chuyện hãy cẩn thận” thì rời đi.
Trong phòng của Văn Đào.
Thấy Vương Nhất rời đi, Văn Đào gọi một cuộc điện thoại.
“Khôi à, chuyện di sản của nhà họ Văn chúng ta phải tính kế lâu dài, mẹ tôi trong một chốc một lát cũng không nhớ ra, phải làm chút chuyện gì đó kích thích thần kinh của mẹ tôi.”
“Cậu có cách gì hay?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Khôi.
Văn Đào nhìn thấy Lý Mộng Đình ở bên cạnh Văn Bội Cầm ở trong phòng khách, nói: “Anh không phải nhìn trúng Lý Mộng Đình đó sao? Trước đây tôi cũng nhìn trúng, mấy ngày tới cô ta sẽ ở nhà của chúng tôi, chúng ta xử lý cô ta trước.”
Nghe vậy, Mạnh Khôi cũng cười u ám: “Đào à, cậu vẫn không chết tâm, nhớ mong người phụ nữ trước kia của anh cậu.”
Lý Mộng Đình không biết kế hoạch của Văn Đào và Mạnh Khôi, mỗi ngày sống cuộc sống chỉ có hai việc.
Ngõ Tiết Gia cách xa tòa nhà Cự Phong, Lý Mộng Đình phải dậy sớm 1 tiếng mới có thể tới đúng giờ.
Phương Huệ giao cho Lý Mộng Đình một bản danh sách các xí nghiệp.
“Đây là danh sách các xí nghiệp lớn tới cửa tìm kiếm hợp tác, buổi chiều cô gặp mặt bọn họ, khảo sát những xí nghiệp nào thích hợp, xí nghiệp nào không phù hợp.”
“Được.”
Lý Mộng Đình cầm bản danh sách rồi đi tới phòng đàm phán.
Lại phát hiện trong phòng đã có một người đàn ông chờ sẵn.
Anh ta mặc chiếc sơ mi hoa, hai cúc trên cùng để mở, thấp thoáng có thể thấy khuôn ngực, trên mặt còn nở nụ cười tà mị có sức sát thương rất lớn với các cô gái, không phải Lục Kiệu thì là ai?
“Lục Kiệu, anh ở đây làm gì?”