Bụp bụp bụp!
Vương Nhất dùng sức gõ cửa, nhưng trong nhà không có ai mở cửa.
Bụp!
Ngay sau đó, ông ta nhấc chân đáp mạnh.
Cửa lớn lập tức vỡ tan.
“Mộng Đình, dì Văn!”
Sau khi vào cửa, Vương Nhất gọi to, nhưng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.
“Thiếu chủ, nhìn bên này.”
Giọng nói của Lãnh Nhan truyền ra từ nhà vệ sinh.
Vương Nhất đi vào xem, chỉ thấy bồn cầu xả nước không ngừng có xoáy nước.
Hai chiếc điện thoại không ngừng xoay vòng ở bên trong.
Là điện thoại của Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm.
“Không tốt, xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên vô cùng u ám, bên trong còn vụt qua tia sát ý lạnh lẽo.
Trước đó anh cảm thấy Văn Đào cải tài quy chính quá kỳ quặc, sớm đã có nghi ngờ với anh ta.
Không ngờ anh ta lại ra tay nhanh như vậy.
Reng reng reng!
Đột nhiên, điện thoại của Vương Nhất đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ.
Anh còn tưởng là hung thủ bắt cóc Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm, lập tức nghe máy.
Tuy nhiên trong điện thoại lại truyền tới một giọng nói bình tĩnh đầy quen thuộc.
“Vương Nhất, tôi là Hồ Vĩnh Như.”
“Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Vương Nhất có hơi lạnh nhạt.
Hồ Vĩnh Như cũng nghe ra Vương Nhất đang sắp nổi giận, cũng không có chọc giận Vương Nhất nữa, trực tiếp nói ra lời muốn nói.
“Liên quan tới chuyện đàn chị Khinh Hồng gặp phải, đã có tin tức.”
“Là ai?”
Ánh mắt của Vương Nhất chợt tối đi.
Hồ Vĩnh Như từ từ nói ra một cái tên quen thuộc.
“Văn Đào.”
Ầm!
Lời này vừa dứt, khí thế toàn thân của Vương Nhất không theo khống chế mà bùng phát, một cỗ sát khí dày đặc chấn động cả căn phòng
Dù là Lãnh Nhan cũng vô thức lùi lại một bước.
Hồ Vĩnh Như tiếp tục nói: “Tôi đã sử dụng một vài mối quan hệ ở phía trên và tài nguyên, tìm được file gốc quay từ máy quay, tôi bây giờ gửi vào điện thoại của anh.”