Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Rất nhanh thì trong điện thoại của Vương Nhất nhận được một video.

Anh mở ra xem.

Trên ban công, một bóng dáng khập khiễn tiếp xúc với hai người đàn ông, cho hai người một cái túi đen.

Không cần hỏi, bên trong nhất định đựng đầy tiền mặt.

Hồ Vĩnh Như hờ hững nói: “Dựa theo phán đoán của tôi, mục đích của Văn Đào không phải trả thù đàn chị Khinh Hồng, mà là trả thù anh.”

“Người thân là điểm yếu của anh.”

Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng: “Cảm ơn, tôi nợ cô một ân tình.”

Sau đó cúp máy.

Anh quay đầu nhìn sang Lãnh Nhan: “Thông báo cho Hồ Hoàng Việt, nhà họ Hạ, nhà họ Lục, sử dụng mọi tài nguyên và kênh thông tin trong tay, tìm kiếm tung tích của Văn Đào, tôi muốn định vị của bọn họ!”

“Rõ!”

Tình hình cấp bách, Lãnh Nhan lập tức ra lệnh.

Sau đó, Vương Nhất lo lắng chờ đợi.

Anh không có nói tin này cho đám người Phương Huệ, tránh gây hoảng loạn.

Nhưng trôi qua rất lâu, vẫn không có bất cứ kết quả nào.

Lúc này, Lãnh Nhan đi tới: “Thiếu chủ, mười phút trước ở dãy núi Giang Nguyên nhận được tín hiệu của một chiếc xe hơi lái vào sâu trong dãy núi, nhưng rất nhanh thì biến mất, chắc là đám người Văn Đào.”

Vương Nhất lập tức phản ứng lại, đối phương nhất định thường xuyên đổi xe để tránh điều tra.

Anh trầm mặc một lúc, lại nói: “Không đúng, đây là giả.”

Reng reng reng!

Đột nhiên, điện thoại của Vương Nhất lại đổ chuông, lại là một dãy số điện thoại lạ.

Vương Nhất mặt mày u ám nghe máy: “Alo?”

“Vương Nhất sao?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười ha hả của Văn Đào.

Vương Nhất trực tiếp nói: “Văn Đào, tôi biết mục đích cuối cùng của cậu là tôi, cho nên những người khác là vô tội, cậu thả Mộng Đình và dì Văn ra.”

Cho dù gặp phải tình huống như này, anh cũng không mất đi sự bình tĩnh.

Văn Đào lại mỉm cười: “Vương Nhất à, tôi mạo hiểm bị phát hiện để làm chuyện này, ngụy trang lâu như vậy, không phải là để đánh gục anh hay sao?”

“Nhìn thấy anh lo lắng, nhìn thấy anh đau khổ thì tôi rất thoải mái.”

“Đi tra định vị điện thoại.”

Vương Nhất nói với Lãnh Nhan.

Văn Đào tiếp tục cười nói: “Không cần tốn công phí sức, tôi dùng điện thoại công cộng, không truy vết được tôi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui