Sau khi ăn tối xong, Lý Tuyết Nhi liền quay về kí túc xá của trường.
“Anh rể, nếu có thời gian thì anh tới đại học Thiên An chơi nhé, em sẽ giới thiệu mấy đứa bạn cùng phòng cho anh.”
Trước khi đi, Lý Tuyết Nhi liên tục dặn dò thì Vương Nhất mới chịu đồng ý.
Lý Khinh Hồng ngạc nhiên: “Sao mới có hai ngày mà anh và Tuyết Nhi đã thân như thế?”
“Chắc là do anh sinh ra đã được người khác yêu thích.”
Vương Nhất sờ mũi cười khan: “Không phải lần đầu tiên gặp mặt Tử Lam đã gọi anh là ba rồi sao.”
“Tự luyến.” Lý Khinh Hồng trợn mắt rồi đi rửa chén.
“Anh giúp em.”
Vương Nhất cũng đi vào phòng bếp cùng rửa bát với Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng có hơi kháng cự nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Vương Nhất thì cô mới nhịn xuống.
Trong bếp chỉ có tiếng nước chảy róc rách, không khí vô cùng gượng gạo.
“Hôm nay, việc hợp tác với nhà họ Lý đã được thông qua rồi, kế hoạch có thể được triển khai trong vài ngày tới."
Đột nhiên Lý Khinh Hồng lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc: “Ngoài ra, em cũng đã chọn xong nữ diễn viên rồi, là một người tên là Vương Thanh Hòa, là học trò của Lạc Si.”
“Em biết Lạc Si sao?”
Vương Nhất kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng gật đầu: “Lạc Si Thái Kim Phụng, đương nhiên là biết rồi.”
Vậy nên Vương Nhất cũng không nói nữa mà quay đầu nhìn về phía bầu trời đang dần chuyển về đêm.
Lạc Si Thái Kim Phụng là nổi tiếng nhất trong Thất Si nước H.
Cô ấy không thuộc giới giải trí nhưng cả vòng giải trí đều lưu truyền những truyền thuyết về cô ta.
Một miếng voan trắng che mặt, một bản nhạc du dương, bất cứ ai nghe Lạc Si đánh đàn đều sẽ vô cùng chấn động.
Nhưng muốn nghe Lạc Si đánh đàn thì chỉ có thể dựa vào một chữ “Duyên.”
Nếu có duyên thì không cần bỏ ra một đồng vẫn có thể được xem Lạc Si biểu diễn.
Nếu không có duyên thì dù có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không được chứng kiến một lần.
Từng có người bỏ ra cái giá 10.000.000 USD để mời Lạc Si ra mặt vì ông ta đàn một bản nhưng lại bị từ chối.
Cuối cùng vị tỷ phú này thẹn quá hoá giận, cưỡng ép Lạc Si đánh đàn cho hắn, cuối cùng thảm bại.
Việc này cũng phủ lên người Lạc Si một tấm màn bí ẩn.
Không ai biết ngoại hình của Lạc Si ra sao vì không ai có năng lực khiến Lạc Si tháo tấm voan che mặt xuống cả.
Trừ một người đàn ông.
Điều khiến Vương Nhất bất ngờ là Vương Thanh Hòa lại là học trò của Lạc Si.
Thấy Vương Nhất trầm mặc như thế, Lý Khinh Hồng lại hỏi tiếp: “Công việc thế nào rồi? Anh có cần đến Lệ Tinh không?”
Vương Nhất vội vàng từ chối: “Anh sẽ tự giải quyết chuyện tìm việc.”
Lý Khinh Hồng ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Cô cảm thấy nếu hiện giờ ba người bọn họ sống chung rồi thì người làm ba như Vương Nhất cũng phải có một công việc ổn định, hơn nữa còn có không gian phát triển.
Vương Nhất cũng suy nghĩ về vấn đề này, anh có nên tìm một công việc nào đó không? Không thể cứ ở nhà rảnh rỗi mãi được?
Reng reng reng-----
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Là Tăng Quốc Vinh gọi.
Vương Nhất hơi sững sốt, trễ thế này rồi mà ông ta còn gọi anh làm gì?
“Có chuyện gì sao?”
“Cậu Vương, tôi muốn báo cáo một chút về việc cậu đã phân phó.”
ở đầu bên kia, Tăng Quốc Vinh nịnh nọt: “Là thế này, ngày mai công ty Ẩn Long muốn chuyển vào toà nhà Quốc Tế.
Bọn họ mới đến nên muốn tạo mối quan hệ tốt với chủ toà nhà.
Vậy nên một tuần sau bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc, tất cả giám đốc doanh nghiệp trong toà nhà Quốc Tế đều được mời.”
“Vậy sao…”
Vương Nhất gật đầu sau đó anh quay đầu nhìn về phía Lý Khinh Hồng đang dạy toán cho Vương Tử Lam.
Nếu tất cả giám đốc đều được mời thì chắc Lý Khinh Hồng cũng được mời.
“Chủ nhân của toà nhà Quốc Tế cũng được mời.”
Vương Nhất bấc giác cười lên: “Vậy thì ông đi là được rồi, dù gì trước đây đều do ông giải quyết.”
“Vấn đề chính là ở đây.”
Tăng Quốc Vinh đau khổ nói: “Cậu Vương, cậu quên mất trong buổi đấu giá lần trước, tôi đã nói là mình không phải chủ nhân của toà nhà Quốc Tế rồi sao?”
Nghe tới đây, Vương Nhất cũng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, nói với doanh nghiệp Ẩn Long là tôi sẽ tới.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tăng Quốc Vinh thở phào một hơi.
“Ngoài ra, bảo Ẩn Long gửi cho nhà họ Lý một thiệp mời đi.” Bỗng Vương Nhất nói thêm một câu.
Tăng Quốc Vinh nghi hoặc, không hiểu tại sao phải mời nhà họ Lý nhưng vẫn đồng ý với Vương Nhất.
Cùng lúc này, tại toà nhà Ẩn Long.
Tuy đã rất muộn rồi nhưng đèn trong phòng chủ tịch vẫn còn sáng.
Bên trong phòng không ngừng truyền đến những tiếng chửi mắng của Thường Kỉ.
“Tên Vương Nhất đáng chết, nếu không phải tại hắn thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này.”
“Đừng để tôi tóm được cậu, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà khiến cậu nhà tan cửa nát đấy.”
Thường Kỉ tức giận tới mức hất cả gạt gàn xuống.
Quan Như Đình đứng cạnh sợ tới mức không dám nói nửa lời.
ở phía đối diện, Kim Thành Vũ đang bình tĩnh nhìn Thường Kỉ nổi điên, anh ta nhẫn nại đợi Thường Kỉ xả xong mới cười cười an ủi: “Chủ tịch Thường, ông là bậc trưởng bối nên còn hiểu rõ hơn tôi câu nói “Nóng nảy hại tim” nhỉ, ông bớt giận bớt giận đi.”
“Bớt giận? Tôi bớt giận thế nào đây?”
Nét mặt Thường Kỉ vô cùng tức giận, ông ta gầm lên: “Đều tại hắn nên tôi mới phải đối xử với con trai nhỏ quyết liệt như thế, còn phải đuổi nó khỏi nhà họ Thường.
Đều đã tuyên bố mở họp báo rồi, nhìn những tên nhà báo vô lương tâm này xem----chúng đang viết cái quái gì vậy?
Kim Thành Vũ nhìn xuống, trong phút chốc vui vẻ hẳn lên.
Trên mặt báo tràn ngập những bài viết chỉ trích việc dược phẩm Thường Kỉ bán thuốc giả, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của dược phẩm Thường Kỉ.
Chưa kể tới việc rất nhiều chi nhánh đã phải đóng cửa, giá cổ phiếu trên sàn chứng khoán đã trượt dài như cầu trượt lao thẳng xuống, chỉ trong vòng một ngày đã giảm tới 70-80%.
Không chỉ thế, áp lực từ dư luận quá lớn khiến nhiều công ty có quan hệ hợp tác lâu dài với dược phẩm Thường Kỉ đã đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng, khiến dược phẩm Thường Kỉ bị tốn thất nặng nề.
“Tên Vương Nhất đó, đúng là người suýt chút nữa trở thành em rể tôi, một chiêu sử dụng phương pháp của người khác để làm lợi cho bản thân quá hay.
Kim Thành Vũ nhấp một ngum cà phê rồi chậm rãi nói: “Chủ tịch Thường, cảm giác bị trúng kế của bản thân thế nào?”
“Kim Thành Vũ, cậu bớt ở đây cười trên nỗi đau của người khác đi.”
Đôi mắt Kim Thành Vũ loé lên sự lạnh lùng, anh ta nói tiếp: “May mà bọn nhà báo còn không biết chuyện này có liên quan đến vụ 316, nếu không thì ông đã tiêu rồi.”
“Yên tâm đi, tôi đã mua chuộc hết đám nhà báo rồi.
Bộ phận quan hệ công chúng trên internet cũng đang giúp cậu tẩy trắng, bây giờ chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Kim Thành Vũ không quan tâm, anh ta vẫy vẫy tay: “Trọng điểm hiện giờ của tôi là phải tạo quan hệ tốt với chủ của toà nhà Quốc Tế.
Em họ đã giao Ẩn Long cho tôi xử lý thì tôi phải tạo thành tích chút chứ.
Bây giờ là giai đoạn phát triển quan trọng nhất của Ẩn Long, tôi không cho phép tồn tại bất kỳ yếu tố bất lợi nào!”
Nghe tới đây, Thường Kỉ bĩu môi, có chút khinh thường: “Một chủ toà nhà thôi mà, có gì giỏi đâu chứ?”
“Công ty của ông không thuộc vòng tài chính ở toà nhà Quốc Tế, nên ông không biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào.”
Kim Thành Vũ vẫy tay: “Đây là vòng tài chính trung tâm ở Thiên Ân, rất nhiều dự án có bối cảnh của bên trên đều phải được chủ toà nhà phê duyệt rồi mới phân cho công ty thích hợp.”
“Cũng có thể nói, trong tay chủ của toà nhà Quốc Tế nắm giữ vô số hạng mục, nếu có thể giữ quan hệ tốt với ông ta thì còn phải sợ không có bánh lớn sao?”
Nghe tới đây, Thường Kỉ cũng động lòng: “Nói vậy nghĩa là chỉ cần tạo quan hệ tốt với chủ toà nhà Quốc Tế thì khả năng sẽ trở thành một công ty ngôi sao trong mắt giới thượng lưu?”
“Thậm chí là người đại diện.”
Kim Thành Vũ cười cười: “Giống như khi nhắc đến Hương Giang thì nhất định phải nói tới tập đoàn Trường Giang của nhà họ Tiêu, nếu nhắc đến Yến Kinh thì phải nói tới tập đoàn Bách Đạt của nhà họ Bạch.”
“Như hiện tại, tên Vương Nhất kia là một rắc rối lớn, cần phải loại bỏ.”
“Có gì khó đâu, hắn ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ là phế vật trong mắt người nhà họ Lý.”
Kim Thành Vũ cười đáp: “Bây giờ nhà họ Lý đã bị chia rẽ rồi.
nghe nói ngoại trừ Lý Thiên Dương thì tất cả những người còn lại đều bị tập đoàn Lệ Tinh phong sát.
Ông nói xem, nếu lúc này, Ẩn Long chúng ta bố trí cho họ một vài vị trí tốt, khiến họ quay về Ẩn Long, thì bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào?”
“Đội ơn đội nghĩa.” Ánh mắt Thường Kỉ chợt thay đổi.
“Đúng vậy, và rồi nhà họ Lý sẽ bị chia rẽ hoàn toàn.”
Kim Thành Vũ cười khểnh: “Không cần chúng ta ra tay thì người của nhà họ Lý cũng sẽ đối phó với Vương Nhất thôi.”.