“Bởi vì bà ấy, tôi trước kia mới phải chịu nhiều sỉ nhục như thế, bà ấy chỉ là một món đồ chơi của ba tôi, một nô lệ.”
“Một người phụ nữ có thân phận thấp hèn, chẳng qua có chút nhan sắc, làm sao xứng làm mẹ của tôi?”
Trên mặt Văn Đào tràn ngập sự khinh thường và khinh miệt, Văn Bội Cầm ở đằng sau nghe thấy những lời này, khóc sưng cả mặt.
Khựng lại một chút, Văn Đào lại cười: “Vương Nhất, anh không phải nói tôi bị điên sao? Vậy tôi làm chút chuyện điên hơn.”
Anh ta chĩa camera về phía chiếc giường bên cạnh.
Bên trên có một cô gái trẻ trung xõa tóc, áo sơ mi không chỉnh tề.
Chính là Lý Mộng Đình.
Tay chân của cô ta cũng cố định ở bốn góc, trên miệng cũng dán băng dính.
Lúc này, cô ta lờ đờ tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh của mình, lập tức ánh mắt trở nên cực kỳ sợ hãi.
“Ưm ưm ưm…”
Cô ta ra sức giãy dụa, nhưng căn bản không giãy thoát được khỏi xích sắt ở trên tay chân.
Văn Đào đã cười.
“Vương Nhất, lát nữa anh không được tắt video call, tôi muốn cho anh nhìn thấy cái gì mới là điên.”
Nói xong câu đó, Văn Đào lập tức đi về phía Lý Mộng Đình.
Đồng thời nhìn sang Tiết Khôi đang ở bên cạnh: “Bắt đầu đi.”
“Ha ha, được.”
Tiết Khôi xoa xoa hai tay, nhìn về phía Lý Mộng Đình với đôi mắt rực lửa.
Ngay cả Tiết Cẩm Tiên ở bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn sang.
Tuy nhiên, cả hai người đều đang đeo mặt nạ đen trên đầu nên Vương Nhất tạm thời không nhận ra bọn họ là ai.
“Ưm ưm…”
Nhìn thấy Văn Đào và Tiết Khôi một trái một phải đi về phía mình, ánh mắt của Lý Mộng Đình trở nên cực kỳ hoảng sợ, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Văn Bội Cầm ở bên cạnh càng giãy dụa kịch liệt hơn, dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.
Bà ta muốn ngăn cản con trai mình làm ra những chuyện heo chó cũng không bằng đối với Lý Mộng Đình.
Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trên gương mặt của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, trong mắt lại lóe lên sát khí dày đặc.
“Văn Đào, anh muốn làm gì?”
Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.
Văn Đào nhìn vào ống kính mỉm cười: “Hai nam một nữ, còn có thể làm gì nữa. Vương Nhất, anh không được phép cúp máy, nếu không tôi sẽ lập tức gi3t chết cô ta!”
Vương Nhất hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn lửa giận trong lòng, nói: “Mục tiêu của anh là tôi, anh cứ việc nhắm về phía tôi đi, đừng liên lụy người vô tội.”