Vẻ mặt Văn Đào lập tức trở nên khinh thường: “Nhắm đến anh? Anh cho rằng tôi ngu đến vậy sao?”
“Hiện tại toàn bộ Thiên An đều là của anh, hơn một nửa giang sơn của ba gia tộc lớn ở Giang Thành cũng đều nghe lệnh anh. Nếu tôi nhắm đến anh thì chẳng phải tự tìm đường chết à?”
“Tôi chỉ có thể xuống tay với những người bên cạnh anh. Vốn dĩ người nằm ở đây phải là vợ anh, Lý Khinh Hồng, còn có con gái của anh nữa. Thật đáng tiếc đã bị anh cứu được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải rút lui và xuống tay với Lý Mộng Đình thôi.”
Văn Đào nhìn Vương Nhất, trong mắt mang theo sự châm chọc: “Nhắc mới nhớ, chẳng phải trước đây cô ta luôn khinh thường anh sao? Thậm chí vì tiền mà không tiếc dâng hiến lần đầu tiên cho anh trai tốt của tôi, anh hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết, thưởng thức trò hề của cô ta? Tại sao lại tức giận như vậy?”
Nghe Văn Đào nhắc đến những chuyện trước kia, vẻ mặt của Lý Mộng Đình vô cùng đau khổ, nước mắt chảy giàn dụa trên khuôn mặt như nước lũ vỡ đê.
Cô ta cũng nhìn về phía ống kính, lắc đầu nguầy nguậy, trong miệng liên tục phát ra những tiếng “ô ô”.
Ý bảo Vương Nhất không cần lo cho mình.
Nhìn miếng băng keo dán trên miệng Lý Mộng Đình, Văn Đào bật cười: “Ồ, đúng rồi, suýt chút nữa đã quên, lúc này làm sao có thể bịt miệng của cô ta được chứ? Phải để cô ta lên tiếng mới đúng.”
Nói xong, Văn Đào xé băng keo dán trên mặt Lý Mộng Đình xuống.
Lý Mộng Đình lập tức nhìn về phía ống kính: “Vương Nhất, đừng lo cho em, mau chóng tìm được bọn họ rồi băm thây thành ngàn mảnh đi!”
Bốp!
Kết quả vừa nói xong, Tiết Cẩm Tiên đã tát cô ta một cái thật mạnh.
“Con đàn bà khốn khiếp, câm miệng!”
Vương Nhất vừa nghe thấy giọng nói của Tiết Cẩm Tiên thì lập tức nhận ra hai người đeo mặt nạ kia là ai.
Sắc mặt anh trở nên vô cùng u ám: “Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên, các người không sợ liên lụy đến nhà họ Tiết sao?”
Thấy Vương Nhất nhận ra mình, sắc mặt của Tiết Cẩm Tiên và Tiết Khôi cũng hơi thay đổi, dứt khoát tháo khăn trùm đầu xuống.
Bọn họ hung dữ nói: “Nhà họ Tiết của tôi hiện tại đang được thế lực của nhà họ Văn âm thầm che chở, anh còn muốn uy hiếp chúng tôi sao?”
Sắc mặt Vương Nhất âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Mặc dù nhà họ Văn đã diệt vong nhưng cũng chỉ có hai người Văn Cung Hiển và Văn Thái đã chết, những người khác vẫn đang sống rất tốt.
Ngay cả lực lượng bảo vệ của nhà họ Văn vẫn đang tồn tại.
Có thể thấy nhà họ Tiết đã sớm cấu kết với tàn dư của nhà họ Văn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội để trả thù.
Lúc trước, Vương Nhất không đuổi cùng giết tận nhà họ Văn vì chừa lại thể diện cho Văn Bội Cầm, cho nên anh đã thả cho họ một con đường sống.
Hiện tại xem ra lại là một tai họa.
“Thông báo cho nhà họ Hạ dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Tiết và tàn dư của nhà họ Văn, tuyệt đối không để sót bất cứ ai!”
Giọng nói của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, tựa như đã mất sạch nhân tính.
“Vâng!”