Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Lãnh Nhan nhận lệnh, sau đó lập tức gọi điện cho Hạ Lãm.

Ở bên kia, Văn Đào, Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên đều ngẩn người, nhất thời có chút hoảng loạn.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bật cười thật lớn.

“Vương Nhất, anh không cần phô trương thanh thế đâu!”

Văn Đào nhìn Vương Nhất cười nói: “Nếu tôi đã hạ quyết tâm chuyện này thì tôi nhất định sẽ xử lý tốt hậu sự.”

“Những người còn lại của nhà họ Văn đều đã trốn hết rồi, người nhà họ Tiết cũng vậy. Chờ cho đến khi mọi chuyện êm xui mới trở lại, anh dựa vào cái gì để tiêu diệt chúng tôi?”

“Người đáng chết nhất chính là anh!”

Văn Đào ngông cuồng bật cười.

Lúc này, Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên cũng bước đến cạnh Lý Mộng Đình, không ngừng tát mạnh vào mặt cô ta.

“Con đàn bà đê tiện, vốn dĩ nhìn thấy cô đẹp nên muốn chơi đùa với cô một lát, không ngờ cô lại cao ngạo đến vậy.”

“Chờ lát nữa sẽ cho cô biết sự lợi hại của chúng tôi!”

Lý Mộng Đình bị đánh nên liên tục thét chói tai.

“Được rồi, đã nói nhiều như vậy, màn kịch chính cũng nên bắt đầu rồi. Nhớ lời tôi nói, tuyệt đối đừng ngắt video, nếu không cô ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

Văn Đào bật cười, bắt đầu cố định camera, nhắm thẳng vào Lý Mộng Đình.

Đột nhiên, anh ta nhìn về phía Văn Bội Cầm đang tràn ngập đau đớn.

Văn Đào lại bước đến, nghiêm túc nói: “Chỉ cần bà nói cho tôi biết gia sản của nhà họ Văn ở đâu thì tôi sẽ bỏ qua cho người đàn bà này.”

Văn Bội Cầm không nói nên lời, chỉ có thể âm thầm rơi lệ.

Văn Đào đợi một lúc lâu, khi thấy Văn Bội Cầm vẫn không nghĩ ra thì lập tức nhìn về phía Tiết Khôi.

“Bắt đầu đi.”

“Dừng tay!”

Đồng tử của Vương Nhất co rụt lại, vội vàng hét bảo dừng lại.

Nhưng mà mọi chuyện vẫn quá muộn màng.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Lý Mộng Đình phát ra từ trong điện thoại di động.

Khóe mắt Vương Nhất muốn nứt ra, hai mắt trở nên đỏ tươi.

Không biết đã qua bao lâu, Văn Đào và Tiết Khôi lại bước đến trước ống kính.

Lý Mộng Đình với mái tóc rối bù nằm ở một bên, dường như đã ngất xỉu.

Khắp người đều phủ đầy vết thương, toàn thân giống như bị co rút, không ngừng run rẩy.

Văn Đào bật cười thành tiếng: “Đây chỉ là vòng đầu tiên thôi. Nếu như mẹ tôi vẫn không nhớ được gia sản của nhà họ Văn ở đâu thì có lẽ cô ta sẽ chết ngay tại đây.”

Vương Nhất trầm giọng nói: “Văn Đào, xem như tôi cầu xin anh, hãy buông tha cho cô ấy đi, cô ấy vô tội mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui