Văn Đào tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Anh vừa nói cái gì? Lặp lại một lần nữa.”
Vương Nhất không chút do dự lặp lại: “Tôi cầu xin anh.”
“Ha ha ha…”
Văn Đào điên cuồng cười không ngừng: “Vương Nhất à Vương Nhất, anh cũng có ngày phải hạ mình nhỏ giọng cầu xin tôi.”
“Nếu anh đã cầu xin tôi như vậy thì làm sao tôi có thể dễ dàng thỏa mãn anh được. Tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy em gái của mình chết trước mặt anh.”
“Lấy dây nịt da đến đây!”
Trong mắt Văn Đào thoáng lóe lên một tia hung dữ.
Tiết Khôi cầm một sợi dây nịt da đến, Tiết Cẩm Tiên lại xách theo một xô nước lạnh và tạt lên người Lý Mộng Đình.
Rào!
Một xô nước lạnh được dội xuống, trong nháy mắt Lý Mộng Đình lại tỉnh dậy, nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh.
“Dừng tay!”
Vương Nhất cũng không thể chịu nổi nữa, anh rống lên một cách điên cuồng.
Rầm!
Đúng lúc này, Lãnh Nhan vội vội vàng vàng chạy vào: “Đã tìm được nhà họ Tiết và tàn dư của nhà họ Văn!”
“Giết sạch toàn bộ!”
Vương Nhất khàn giọng nói.
Vương Nhất theo bản năng nói xong, lập tức sửa lại lời nói: “Giết sạch toàn bộ tàn dư của nhà họ Văn, nhà họ Tiết thì giữ lại mạng của vài người!”
Lãnh Nhan chuyển lời tới Hạ Lãm.
Ở bên kia điện thoại, ba người Văn Đào, Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên nghe vậy thì cực kỳ kinh hoảng.
Văn Đào cảm thấy bất an, vội vàng gọi điện thoại cho những người còn lại của nhà họ Văn, kết quả mọi người vẫn đang yên ổn.
Trong mắt Văn Đào chợt lóe lên một tia hung ác, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.
“Vương Nhất, đến lúc này rồi mà anh còn dám lừa gạt tôi, người của nhà họ Văn đều đang sống tốt!”
Mạnh Khôi cũng gọi điện thoại đi, giọng nói của Tiết Nguyên nhanh chóng vang lên.
Tiết Khôi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con mẹ nó, tiếp tục đi.”
Anh ta quyết định trút hết mọi giận dữ trong lòng lên người Lý Mộng Đình.
Lúc này, Tiết Cẩm Tiên cũng bước tới, ánh mắt háo hức nói: “Anh, anh cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, để em cũng thử xem.”
“Được.”
Tiết Cẩm Tiên cầm dây nịt da lên, đi về phía Lý Mộng Đình với nụ cười giễu cợt trên môi.