Tiết Nguyên và Tiết Lan liên tục cầu xin.
Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên nhất thời hoảng sợ, nhìn về phía Vương Nhất đầy hung dữ: “Mau thả ba mẹ của tôi ra!”
Vương Nhất thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết sai rồi sao? Đã quá muộn.”
Sắc mặt của Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên đột nhiên xám xịt như tro tàn.
Vương Nhất lại nói: “Đương nhiên, chỉ cần các người nói rõ vị trí hiện tại thì tôi có thể cân nhắc thả bọn họ đi.”
“Tôi nói, tôi nói! Đừng làm tổn thương ba mẹ tôi!”
Tiết Cẩm Tiên là người đầu tiên biết sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ.
Ầm!
Vừa dứt lời, Tiết Cẩm Tiên đã bị Văn Đào dùng gậy đánh ngã xuống đất.
“Mày dám nói?”
Anh ta nhìn Tiết Cẩm Tiên với vẻ mặt dữ tợn.
“Cậu Văn, chúng ta cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không thể không có ba mẹ!”
Tiết Cẩm Tiên bật khóc thành tiếng.
Tiết Khôi cũng hơi do dự: “Đúng vậy, cậu Văn.”
“Được rồi, vậy các người nói đi.”
Văn Đào lại ngồi xuống chiếc ghế mây một lần nữa.
“Cảm ơn cậu Văn!”
Khuôn mặt Tiết Cẩm Tiên tràn đầy sự cảm kích, sau đó nói: ‘Ở núi Giang Nguyên…”
Đoàng!
Còn chưa nói hết câu thì Tiết Cẩm Tiên đã không còn nói được nữa.
Bên trong nhà kho trống rỗng đột nhiên vang lên một tiếng súng đinh tai nhức óc.
Hai mắt Tiết Cẩm Tiên trở nên đờ đẫn, mềm nhũn ngã xuống.
“A!”
Nhìn thấy Tiết Cẩm Tiên chết thảm, sắc mặt Lý Mộng Đình và Tiết Khôi càng thêm tái nhợt vì sợ hãi.
Vương Nhất cũng không ngờ Văn Đào thật sự sẽ nổ súng bắn chết Tiết Cẩm Tiên, anh cũng hơi sửng sốt.
Văn Bội Cầm càng trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng này mà không thể tin được.
“Còn muốn nói nữa không?”
Văn Đào liếc nhìn Lý Mộng Đình và Tiết Khôi một cách vô cảm.
Tiết Khôi lập tức im bặt không dám nói.
Cảnh tượng nổ súng thật sự đã k1ch thích Văn Bội Cầm.
Đồng tử của bà ta đột ngột co lại.
Rồi sau đó, trong miệng bà ta vùng vẫy kịch liệt tiếng r3n rỉ “ư ư” phát ra không ngừng từ miệng bà ta.