Văn Đào nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Hơn nữa bây giờ anh muốn rút lui cũng đã quá muộn rồi. Anh và tôi chính là đồng phạm, một khi mọi chuyện bại lộ thì anh cũng chỉ có thể ngồi chờ vào tù thôi.”
“Bây giờ chỉ còn cách gia sản của nhà họ Văn một bước nữa. Rút lui hay tiến lên tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh.”
Tiết Khôi nghe vậy thì trên mặt cũng lộ vẻ khó xử: “Được rồi, tôi sẽ làm!”
Nói xong, anh ta dặt Lý Mộng Đình vào hàng ghế sau của xe, vì cần phải hỏi Văn Bội Cầm địa chỉ cụ thể ở núi Giang Nguyên nên họ sắp xếp bà ta ngồi ở ghế phó lái.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Văn Đào thoáng hiện lên một tia sắc lạnh.
“Ngu xuẩn.”
“Tôi mới là người thừa kế chính thống của gia sản nhà họ Văn, tôi còn cần phải chia cho anh sao?”
Văn Đào âm thầm lấy một khẩu súng lục ra và nạp đạn vào nó.
Mười phút sau khi họ rời đi, Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng chạy đến kho hàng bỏ hoang.
Nhìn thấy bên trong không một bóng người, Vương Nhất thở dài nói: “Vẫn đến trễ một bước.”
“Đi núi Giang Nguyên.”
Vương Nhất lại nói với Lãnh Nhan.
Hai người lái xe lên đường núi.
Vì không muốn bứt dây động rừng, Vương Nhất và Lãnh Nhan lái xe đến giữa sườn núi rồi chọn cách đi bộ lên trên.
…
Cùng lúc đó, Văn Đào, Tiết Khôi và Văn Bội Cầm cũng đã đến đỉnh núi Giang Nguyên.
Văn Đào chống gậy nên đi lại khó khăn trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở.
Hai tay Văn Bội Cầm cũng bị trói, tốc độ của ba người rất chậm.
Vương Nhất và Lãnh Nhan dễ dàng theo dõi.
Tuy nhiên bọn họ cũng không lộ diện.
Họ cũng muốn biết cái gọi là gia sản của nhà họ Văn là gì.
“Vị trí chính xác ở đâu?”
Văn Đào hung dữ nhìn Văn Bội Cầm hỏi.
Văn Bội Cầm dường như không thể nhớ rõ nên vẫn luôn cau mày.
Văn Đào cảm thấy hơi mơ hồ, càng ngày càng hoảng loạn: “Nói chuyện đi, không lẽ bà đang đùa với tôi sao?”
Văn Bội Cầm lắc đầu: “Chính là ở chỗ này, ở gần đây thôi.”
Văn Đào nửa tin nửa ngờ nhìn Văn Bội Cầm, nhưng chuyện đã tới nước này, anh ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Anh ta liếc nhìn Tiết Khôi, Tiết Khôi đành phải cầm xẻng lên và bắt đầu xúc đất.
Văn Đào đứng một bên quan sát, đồng thời nói với Văn Bội Cầm: “Nếu như không có ở đây thì tôi sẽ chôn sống bà đấy!”