Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Văn Bội Cầm sợ tới mức không dám nói lời nào, chỉ đành ngã ngồi dưới gốc cây.

Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiết Khôi xúc đất, trái tim của Văn Đào lại đập mạnh thình thịch.

Không có cách nào để ngừng nỗi hoảng sợ lại!

Núi Giang Nguyên được xem là một trong những danh lam thắng cảnh ở Giang Thành, thỉnh thoảng sẽ có người đam mê leo núi đến leo núi, nếu như bị bắt gặp thì chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Văn Đào chỉ muốn lấy được gia sản nhà họ Văn, không muốn lấy mạng ai cả.

“Nhanh lên!” Văn Đào lên tiếng thúc giục.

Tiết Khôi đã đào rất chăm chỉ.

Có nhiều hố sâu nhanh chóng bị anh ta đào ra.

Nhưng vẫn không thấy dấu vết của gia sản nhà họ Văn đâu.

Văn Đào tức giận bước đến trước mặt Văn Bội Cầm: “Bà đang cố tình gạt tôi đúng không? Nơi này không có bất kỳ thứ gì cả!”

Văn Bội Cầm lắc đầu nói: “Chính là chỗ này, cứ tiếp tục đào là được.”

“Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Lúc còn trẻ, khi Cung Hiển vừa mới sáng lập nhà họ Văn đồng thời cũng là một tín đồ sùng đạo, cho nên ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để thỉnh một đạo sĩ.”

Văn Bội Cầm nói ra bí mật thứ nhất của nhà họ Văn: “Mẹ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ biết rằng nơi chôn giấu này đã tồn tại cả một thế hệ.”

Văn Đào đành phải để cho Tiết Khôi tiếp tục đào.

Tiết Khôi cảm thấy rất mệt mỏi, khi đang định nghỉ ngơi thì cái xẻng trong tay đập vào thứ gì đó và phát ra tiếng động như mọi người mong muốn.

Mặc dù rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.

Văn Đào và Văn Bội Cầm cũng bước tới.

Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Tiết Khôi giống như được bơm máu gà, dùng sức đào mạnh, ngay sau đó, anh ta đã đào được một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi bẩn.

Văn Bội Cầm kích động nói: “Đúng rồi, chính là cái này!”

Trên mặt Văn Đào hiện lên một nụ cười tươi như trút được gánh nặng.

Tiết Khôi càng thêm phấn kích mà tự lẩm bẩm: “Hộp gỗ này sẽ chứa cái gì đây? Sổ tiết kiệm? Cổ phần của nhà họ Văn?”

Đoàng!

Đột nhiên, tiếng súng vang lên.

Lần này, Văn Đào đã lắp thêm bộ giảm thanh.

Sau đầu của Tiết Khôi bị thủng một lỗ máu, mềm nhũn ngã xuống.

Văn Đào cất khẩu súng lục đi, bật cười lạnh lùng: “Vất vả cho anh rồi, đã đào nhiều cái hố như vậy, đúng lúc có thể chôn anh xuống đó.”

Nói xong, Văn Đào đẩy thi thể của Tiết Khôi xuống hố sâu và bắt đầu chôn cất.

Văn Bội Cầm ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, cố gắng hết sức để bịt miệng mình lại, ngăn cản tiếng hét của bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui