“Nói vậy thì anh biết sao?”
Ánh mắt Vương Nhất loé lên một tia hàn ý.
Không chỉ Văn Đào nói điều này, quản gia nhà họ Đổng cũng từng nói những câu tương tự.
Phục kích hơn 30 năm mà vẫn chỉ là một quân cờ.
Đằng sau vẫn còn một thiên la địa võng, chỉ là Vương Nhất vẫn chưa phát hiện ra thôi.
“Nói cho anh thì sao?”
Trên mặt Văn Đào lộ ra chút giễu cợt.
Anh ta phải khiến Vương Nhất biết kẻ địch của mình mạnh đến mức nào.
“Kẻ thù của anh là….”
Văn Đào sắp mới miệng nói ra rồi.
Vút!
Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên từ cách đó không xa.
Dù là Vương Nhất hay Lãnh Nhan đều biến sắc.
Vì bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại.
Ít nhất thì Lãnh Nhan phải vật vã một thời gian.
Vương Nhất tựa hồ nghĩ ra gì đó, anh vội nói với Lãnh Nhan: “Nhanh bảo vệ hắn ta!”
Nhưng đã quá muộn!
Bốp!
Một hòn đá bắn lên đầu Văn Đào, anh ta chết ngay tại chỗ.
Bùm!
Ngay sau đó, cả người Vương Nhất toát ra một cổ sát khí cực độ.
Anh tức giận quay người.
Xuyên qua những bóng cây, anh nhìn thấy một bóng đen đang lạnh lùng đứng đó.
Vương Nhất chỉ mới nhìn vào đôi mắt kia một cái mà cả người liền cảm thấy lạnh toát.
Đó là một đôi mắt thế nào?
Đầy tử khí!
Như thể mọi thất tình lục dục đều bị huỷ.
Lãnh Nhan cũng phát hiện ra người đó, cô ta hét lên theo bản năng: “Thiếu chủ cẩn thận!”
Ngay sau đó, cô ta biến mất tại chỗ!
“Đừng đuổi theo!”
Vương Nhất vừa hét lên thì Lãnh Nhan đã đuổi theo.
Bóng người đó cũng lập tức biến mất.
“Chết tiệt….”
Vương Nhất nghiến răng rồi quay đầu nói với Văn Bội Cầm: “Dì Văn, phiền dì cứu Mộng Đình ra, tôi sẽ quay về ngay!”