Hôm sau, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cùng đưa Vương Tử Lam đi nhà trẻ, sau đó thì đến tòa nhà quốc tế.
Thời gian sau đó, Vương Nhất vẫn luôn ở trong tòa nhà quốc tế, như Lý Khinh Hồng nói, anh phải có một công việc thích hợp.
“Anh muốn xem xét lại một chút không?”
Lý Khinh Hồng vừa lái xe vừa liếc Vương Nhất: “Ở Lệ Tinh, em sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Vương Nhất nghe vậy cười khổ: “Chẳng lẽ anh nhìn giống tên mặt trắng sao, còn cần em bao dưỡng à?”
“Em không có ý đó…”
Vẻ mặt Lý Khinh Hồng chợt thay đổi, giải thích nói: “Em chỉ muốn giúp anh thôi.”
“Anh biết.”
Vương Nhất nghiêm túc nhìn Lý Khinh Hồng, nghiêm mặt nói: “Nhưng anh sẽ dùng năng lực của chính mình chứng minh cho mọi người thấy, năm đó em lựa chọn không sai.”
“Tất cả những lời hứa của anh, anh sẽ thực hiện từng lời.”
Lý Khinh Hồng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng chuyên chú của Vương Nhất, gương mặt nóng bừng vội vàng rời mắt đi.
Vương Nhất đã nói như vậy, cô ta là vợ còn có thể phản đối sao?
Hiện giờ Lý Khinh Hồng chỉ biết thời gian năm năm trước của anh, lại không biết rằng bây giờ anh đã là giàu có nhất nhì cả nước.
Sau khi xuống xe, Vương Nhất nhận được điện thoại của Lãnh Nhan.
“Thiếu chủ, hôm qua đã xảy ra tất cả ba chuyện lớn.”
Giọng nói của Lãnh Nhan vẫn lạnh lẽo như trước: “Kim Thành Phong bị Kim Thúy Như điều đến tập đoàn Kim thị, làm thư ký của cô ta.”
“Tiếp tục đi.”
Đối với kết quả này, Vương Nhất cũng đã đoán ra, cho thấy Kim Thúy Như đã nghi ngờ Kim Thành Phong.
“Thứ hai, hôm qua Kim Thành Vũ của xí nghiệp Ẩn Long đến nhà họ Lý, kéo tất cả người của nhà họ Lý đi, lấy Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc dẫn đầu nòng cốt nhà họ Lý, toàn bộ đều đi nhờ vả nhà họ Kim.”
Vương Nhất vẫn không nói gì, chỉ là đôi mắt đã sâu thẳm.
Nếu nhóm người kia còn thành thật, anh có thể nhớ đến tình cảm trước đây mà thả cho bọn họ một con ngựa, nhưng hành động hiện tại của đám người Lý Mộng Đình đã khiến Vương Nhất dần mất đi kiên nhẫn.
Anh hỏi: “Bọn họ đến công ty nào của nhà họ Kim?”
“Là Ẩn Long vừa chuyển đến tòa nhà Quốc Tế.”
“Vậy à…”
Trong mắt Vương Nhất hiện lên sát khí: “Nếu đã rời khỏi nhà họ Lý, thì vĩnh viễn không thể trở lại.”
“Chuyện cuối cùng là gì?”
Lãnh Nhan tạm dừng một chút, nói: “Hội thương nghiệp biết thiếu chủ về Thiên An, cố ý phái minh chủ của thương hội Hồng Ưng tới hỗ trợ thiếu chủ, có lẽ hai ngày nữa sẽ tới.
Vương Nhất vừa nghe, cũng vừa lòng cười cười: “Tên nhóc kia, đến rồi chắc sẽ có chuyện.”
Sau khi tắt điện thoại, anh liền đi lên lầu, đối diện đi đến một đám người quen.
Cả trai lẫn gái đều khoác dáng vẻ xã hội tinh anh, tây trang giày da, váy công sở, nói nói cười cười đi vào tòa nhà Quốc Tế.
Đúng là mấy người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc.
Bốn người họ đang nói về chuyện hôm qua được sắp xếp đến bộ phận nào, tiền lương bao nhiêu, ngôn ngữ hành động như thể việc được bước vào tòa nhà Quốc Tế để làm việc là vinh dự lắm.
“Đây không phải Vương Nhất sao?”
Đột nhiên, Lý Mộng Đình thấy Vương Nhất, lập tức dẫm giày cao gót bước tới, cực kỳ kiêu ngạo mà đi tới trước mặt Vương Nhất: “Nơi này đều là thương nghiệp tinh anh, anh ở đây làm gì?”
Đám người Châu Ngọc Vân, Lý Xung, Châu Mỹ Hoa cũng không ngờ sẽ gặp Vương Nhất ở tòa nhà Quốc Tế, rất nhanh, cũng tỏ ra khinh miệt ra mặt.
Trước đó, Vương Nhất để Lý Mộng Đình pha trà rót nước cho anh, với tính cách của Lý Mộng Đình, không để anh đi quét rác thì sẽ không bỏ qua,
“Tôi làm việc ở đây.” Vương Nhất bình tĩnh nói.
“Trùng hợp vậy, tôi cũng làm việc ở đây.”
Trên mặt Lý Mộng Đình mang theo nụ cười lạnh: “Có thể tiết lộ, là ‘công tác’ ở công ty nào không?”
“Xin lỗi, không thể.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn cô ta một cái, định tránh cô ta, đi đến phòng làm việc của Tăng Quốc Vinh.
Lý Mộng Đình chặn trước mặt Vương Nhất, đồng thời, ánh mắt trở lên lạnh lùng âm u: “Vương Nhất, bây giờ tốt nhất anh nên khách khí với tôi một chút, hiện giờ tôi đã là quản lý nhân sự của xí nghiệp Ẩn Long, cho anh một câu, mau cút đi.”
Câu này nói rất lớn, khiến cho mọi người qua lại chú ý tới.
Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất cũng lạnh đi: “Từ khi nào, việc làm việc ở tòa nhà Quốc Tế lại do xí nghiệp Ẩn Long quyết định?”
“Đúng là không phải do xí nghiệp Ẩn Long quyết định, nhưng chắc hẳn là anh biết, chủ tịch của Ẩn Long hiện giờ là ai?” Lý Mộng Đình cười lạnh.
“Còn không phải là Kim Thành Vũ à?” Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lẽo, hỏi ngược lại.
Lý Mộng Đình không biết Vương Nhất lấy đâu ra tự tin, vậy mà bình tĩnh như vậy, nhưng cô ta vẫn nói: “Kim Thành Vũ là trưởng tử của nhà họ Kim, sau lưng chính là nhà họ Kim, chống lại nhà họ Kim, anh chán sống rồi!”
Những lời này khiến Vương Nhất rơi vào trầm tư.
Lý Mộng Đình còn tưởng rằng Vương Nhất đang sợ, giọng điệu càng thêm trào phúng: “Đừng tưởng tôi không biết, với bằng cấp kia của anh, cả đời cũng không thể làm việc ở tòa nhà Quốc Tế, bây giờ tôi đã là quản lý nhân sự của Ẩn Long, anh đi rót cho tôi một ly trà, nếu tôi có thể uống, có thể cho anh vào Ẩn Long làm nhân viên tạp vụ, thế nào?”
Đám người Châu Mỹ Ngọc.
Lý Xung, Châu Mỹ Hòa không một ai nói giúp cho Vương Nhất, trên mặt mang theo nụ cười xem diễn.
Giờ khắc Mộng Đình trả thù đến rồi.
Gương mặt Vương Nhất vẫn không có biểu hiện gì, chẳng qua, ánh mắt đã vô cùng lạnh lẽo.
“Tự vả miệng mình mười cái.” Anh ra lệnh nói.
“Cái gì?”
Lý Mộng Đình còn tưởng mình nghe nhầm.
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, anh uống nhầm thuốc à?
“Ngày đó khi đánh cược, tôi nhớ rõ cô chỉ thực hiện việc bưng trà rót nước, nhận lỗi nhận sai, còn việc nhận làm nô tì, hầu hạ tôi không cần điều kiện thì đã thực hiện chưa?” Vương Nhất đạm mạc nói.
“Anh — anh muốn làm gì?”
Lý Mộng Đình bị khí thế của Vương Nhất dọa sợ lui về sau hai bước, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
“Hầu hạ tôi một ngày còn được, cô còn chẳng xứng hầu hạ tôi.”
Chỉ thấy Vương Nhất nhàn nhạt nói: “Nếu là nô tì, thì phải phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân vô điều kiện, tôi bắt cô vả miệng mười cái, cô phải tự vả mình mười cái.”
“Anh… Anh…”
Gương mặt Lý Mộng Đình đỏ bừng lên: “Anh nằm mơ đi!”
“Cô không đánh, vậy tôi tự mình ra tay!”
Vừa dứt lời, Vương Nhất đã cho Lý Mộng Đình một cái tát.
Chát —
Ngay lập tức, nửa khuôn mặt đã sưng vù lên.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn một màn này, một lúc lâu sau cũng không nói ra lời.
Lý Mộng Đình ôm má, rốt cuộc tinh thần cũng phục hồi lại, điên cuồng hét lên với Vương Nhất: “Anh dám đánh tôi!”
“Còn thiếu chín cái nữa, cho cô nợ.”
Ánh mắt Vương Nhất lạnh lùng nhìn Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung và những người nhà họ Lý khác, nói: “Tôi đã nghe nói, chuyện nương nhờ nhà họ Kim, hy vọng tất cả các người đều không hối hận.”
Dứt lời, Vương Bác đi vào thang máy tòa nhà Quốc Tế.
Lý Mộng Đình còn định đuổi theo, lại bị Châu Mỹ Ngọc ngăn lại.
“Mộng Đình, không nên xúc động, đây là tòa nhà Quốc Tế, hơn nữa chúng ta còn là ngày đầu tiên đi làm, không thể làm lớn chuyện được.”
“Đúng vậy, Mộng Đình, tương lai còn dài, chỉ cần anh ta còn ở tòa nhà Quốc Tế, sau này muốn dạy dỗ thế nào cũng được…”
Dưới khuyên nhủ của mọi người nhà họ Lý, cơn tức Lý Mộng Đình mới dần ổn định lại.
Đối thoại của họ Vương Nhất nghe rất rõ ràng, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cho rằng được làm việc ở tòa nhà Quốc Tế là được lên thiên đường sao?
Sai rồi, là tới địa ngục.
Vương Nhất móc di động ra, gọi một dãy số, giọng nói lạnh nhạt.
“Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, phải điều mấy người nhà họ Lý mới nhập chức đến chi nhánh, hơn nữa, mãi mãi không được thăng chức!”.