Nhưng bây giờ thì khác, có sự chống lưng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, Diệp Thúy Như đã thất thế, chỉ là con hổ giấy, sao có thể giữ được Vương Nhất?
“Các vị có điều không biết, người này không chỉ đắc tội với Hội trưởng Hồng của hiệp hội võ đạo Giang Thành mà ngay cả thương hội Giang Bình của tôi, cậu ta cũng không xem ra gì!”
Nhậm Gia Luân chỉ vào Vương Nhất, cười nhạt và nói.
“Hả? Sao cậu ta không xem Hội trưởng Nhậm ra gì?”
Trên mặt Hồng Giác Hải có vẻ kinh ngạc, nhưng cười trên nỗi đau của người khác lại nhiều hơn.
Hiệp hội võ đạo của ông ta và thương hội Giang Bình cùng nhau gây áp lực, anh căn bản không chống lại nổi và sẽ phải trả giá cho việc ăn nói lung tung của mình.
Nhậm Gia Luân cười nhạt, nói: “Thương hội Giang Bình của tôi có ý tốt giúp đỡ tập đoàn Cự Phong của cậu ta, không ngờ cậu ta lại không biết tốt xấu, không chỉ bảo thuộc hạ Hồ Hoàng Việt đá hội viên của thương thội Giang Bình tôi ra khỏi ban đổng sự mà còn hại tôi bị thiệt hại mất hai hội viên là Bạch Đức Long và Từ Lộc, chúng ta nợ cũ thù mới cùng tính một lượt đi!”
“Cái gì? To gan như vậy!”
Trong mắt của Hồng Giác Hải đầy sự ngạc nhiên, không nhịn được mà nhìn Vương Nhất thêm vài lần.
Đắc tội với thương hội Giang Bình mà tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh chi nhánh Giang Thành dưới tên anh lại không bị phá sản?
Đây là kỳ tích mà!
Đột nhiên, Hồng Giác Hải lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hồ Hoàng Việt không phải là người của nhà họ Hồ ở Giang Thành sao?”
Nhậm Gia Luân gật đầu: “Không sai, nhưng ông ta chỉ là quân cờ của nhà họ Hồ, tiểu tử này tên là Vương Nhất, tôi đã điều tra lý lịch của cậu ta, chỉ là một đứa con nuôi của một gia tộc nhỏ đẳng cấp thấp ở Thiên An, nhưng lại có quan hệ tốt với Hồ Hoàng Việt.”
“Dựa vào mối quan hệ của Hồ Hoàng Việt, cậu ta quen biết được La Chí Viễn, tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng, tập đoàn Cự Phong cũng là dựa vào cục diện mà Hồ Hoàng Việt sắp xếp mới ngồi vững được vị trí chủ tịch.”
“Về phần chi nhánh của tập đoàn Lệ Tinh tại Giang Thành, đó là bởi vì vợ cậu ta là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng.”
“Trong đây có quan hệ gì, chắc hẳn mọi người đều biết.”
Nghe thấy những lời của Nhậm Gia Luân, Hồng Giác Hải và tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều rất ngạc nhiên.
“Hóa ra, cậu ta căn bản không có năng lực gì? Tất cả đều dựa vào Hồ Hoàng Việt và vợ cậu ta – Lý Khinh Hồng!”
Nghe đến đây, ánh mắt mà mọi người nhìn Vương Nhất đều đầy vẻ khinh thường.
Diệp Thúy Như đi tìm một phế vật như vậy tham gia đại hội Bắc Cảnh, cũng là não hỏng rồi!
Cả Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không lên tiếng.
Diệp Vô Lệ cũng không nói gì.
Bọn họ đều biết một số chuyện mà Vương Nhất đã làm, căn bản không vô dụng như bọn họ nói.
Lúc này, trong mắt Diệp Thúy Như, bọn họ giống như một đám hề.