Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Bọn họ lại coi thường quyền thuật quân đội?

Vương Nhất có thể cười cho qua chuyện trước sự mỉa mai của bọn họ, nhưng chỉ riêng câu này, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Thúy Như cũng biết Vương Nhất đang tức giận, khóe miệng càng hiện lên một tia giễu cợt.

Hồng Giác Hải lại không cảm nhận được nguy cơ sắp đến, vẫn cười nhạt: “Tôi có nói như vậy sao? Bọn tôi là võ giả, nào có võ giả nào học quyền thuật quân đội? Không liên quan đến nhau mà.”

Lời này ý là quyền thuật quân đội quá thấp kém, căn bản không xứng để bọn họ học.

Thế là Vương Nhất châm một điếu thuốc: “Được thôi, các ông tùy ý chơi, tôi dùng quyền thuật quân đội.”

Hồng Giác Hải cười khẩy nhưng không thèm để ý đến anh.

Thay vào đó, ông ta nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ kia: “La Hữu, đợi lát nữa ra tay nhẹ một chút, cho bọn họ chút mặt mũi.”

Nói xong bèn quay người rời đi.

Nhậm Gia Luân lập tức lên tiếng hỏi: “Hội trưởng Hồng, ông không ở lại cùng xem sao?”

Hồng Giác Hải xua tay: “Loại trận đấu thực lực quá không cân sức này, tôi có cần phải ở lại xem không?”

“Thời gian này, còn không bằng trở về tu hành.”

Các thành viên khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Hội trưởng nói đúng, La Hữu, mau chóng kết thúc cuộc thi, sau đó trở về tu hành.”

Bọn họ cũng lần lượt rời khỏi đây.

La Hữu hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt vô cùng không thiện cảm: “Nếu không phải so tài với phế vật như cậu, tôi cũng sớm về tu hành rồi.”

Nhậm Gia Luân mỉm cười: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ thay hội trưởng Hồng theo dõi!”

“Làm phiền rồi!”

Hồng Giác Hải rời khỏi tòa nhà Cự Phong.

Nhậm Gia Luân lại nhìn về phía Vương Nhất, cười như không cười: “Vậy thì bắt đầu chứ?”

Trên mặt ông ta mang theo nụ cười khẩy, chỉ cần Vương Nhất ngã xuống, chuyện ông ta sẽ gây áp lực với tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.

“Bắt đầu đi.”

Vương Nhất đứng lên, chỉ lên lầu: “Phòng tập thể thao ở trên lầu.”

Rất nhanh, một nhóm người đã đến phòng tập thể thao.

Hiện tại, mọi người đều đang làm việc, phòng tập thể thao không có ai cả.

Nhậm Gia Luân nói: “Để tôi làm trọng tài.”

Diệp Thúy Như cau mày, định phản bác nhưng Vương Nhất lại cười cười: “Ai làm trọng tài đều như nhau.”

Ngụ ý là căn bản không sợ thiên vị.

“Tiểu tử khá ngông cuồng.”

Người đàn ông vạm vỡ cười nhạo một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui