Chân Long Chí Tôn Đô Thị

“Nhìn dáng vẻ thẹn quá hoá giận, chó cùng rứt giậu của họ đi, không phải là thú vị lắm à? Sao phải nghiêm túc thế??”

Anh bình tĩnh nhấp một ngụm trà kỷ tử, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, Diệp Thúy Như mới hiểu rằng Vương Nhất hoàn toàn không coi trọng cuộc thi này, mà chỉ mang tâm trạng như đang giết thời gian thôi.

Cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Gia Luân: “Nếu Vương Nhất đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng mặc kệ, nhưng ở vòng sau, nếu ông lại thiên vị thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Cô đang đối mặt với tổng phụ trách của Thương hội Giang Bình, nhưng vẫn dùng thái độ coi thường như cũ đối mặt với ông ta.

Mà thái độ như thế không phải chỉ một hai lần.

Trước đây, La Chí Viễn, người phụ trách Thương hội Hồng Ưng, có mời cô ấy gia nhập, nhưng cô ấy đã ném thẳng lá thư mời quý giá vào thùng rác.

Há mà thèm để tâm đ ến Nhậm Gia Luân?

Thấy Diệp Thúy Như ngồi lại trên ghế sô pha, Nhậm Gia Luân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Diệp Thúy Như tiếp tục nhằm vào chuyện đó, ông ta thực sự không thể làm gì được.

Ai bảo cô ta xuất thân từ hoàng tộc họ Diệp ở Yên Đô?

Đó là hoàng tộc đấy!

Người đàn ông kia cũng cảm thấy như mình đã thoát được một kiếp.

Nếu ông ta thua vòng xạ kích, vậy thì chẳng cần tiến hành vòng thứ ba làm gì nữa, dù có thắng cũng không thắng được.

Nhưng chẳng mấy chốc, họ lại đầy giận dữ.

Bởi vì Vương Nhất hoàn toàn không coi họ ra gì, chỉ chơi với họ như mèo vờn chuột.

“Hiếp người quá đáng!”

Trong lòng họ thầm mắng nhiếc.

“Sắp tới vòng thứ ba thực chiến rồi, để tôi xem cậu là đối thủ của cường giả võ đạo kiểu gì!”

Vương Nhất cười nhìn bọn họ: “Vòng thứ ba là gì?”

Nhậm Gia Luân hung ác trừng mắt nhìn anh: “Bắt đầu hiệp thứ ba, cậu sử dụng Quân Thể Quyền, La Hữu tự do phát huy!”

Diệp Thúy Như đột nhiên đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận.

Nhưng Vương Nhất đặt cốc giữ nhiệt xuống: “Được thôi, nhưng ông phải đáp ứng với tôi một điều kiện. Nếu ông thua, phải thừa nhận rằng Quân Thể Quyền không yếu như các ông nghĩ.”

“Chắc chắn rồi.”

La Hữu nhịn nhục hai hiệp, rốt cục có cơ hội trút giận, hắn cười khẩy nói: “La Hữu tôi, ngưỡng mộ nhất là kẻ mạnh, kẻ mạnh hơn tôi, tôi đương nhiên sẽ thừa nhận.”

Nhưng anh có thể là đối thủ của hắn sao?

La Hữu không tin điều đó.

Chẳng mấy chốc, cả hai bước vào võ đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui