La Hữu phát hiện ra hai người kia, không chút nghĩ ngợi quay người chạy đi.
Hai người đuổi theo như ma đuổi, La Hữu thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Tuy nhiên, nhìn mãi nhìn mãi, vốn hai người đột nhiên trở thành một người.
Vẫn còn một kẻ khác đang trốn!
La Hữu cảm thấy bất an, chạy vào rừng với tốc độ nhanh hơn.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, anh đột ngột ngẩng đầu lên.
Một bóng đen từ trên trời lao xuống, dùng dao đâm mạnh vào đầu anh ta.
Phụt!
Máu phun ra như suối, anh ta chết ngay tại chỗ.
…
Mười phút sau, Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành.
Hồng Giác Hải đang ngồi trong văn phòng của mình, đi đi lại lại.
Ông ta đang đợi La Hữu quay về báo cáo.
Trong suy nghĩ của ông ta, mỗi một võ giả đều là thiên tài vạn người mới có một, đều là bảo bối.
Tuy nhiên, đã lâu quá rồi mà La Hữu vẫn chưa quay lại.
Ngay khi Hồng Giác Hải chuẩn bị ra lệnh cho người đến tập đoàn Cự Phong xem thử, cánh cửa đột nhiên “rầm” một tiếng mở ra.
Một võ giã của hiệp hội hoảng loạn xông vào.
“Hội, hội trưởng, có chuyện lớn rồi!”
Hồng Giác Hải trong lòng vốn đã khó chịu, hiện tại lại càng tức giận: “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”
Võ giả kia trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Vừa rồi có hai người áo đen tới hiệp hội, nhìn không rõ mặt, nhưng đều là cường giả hiếm có!”
“Người áo đen?”
Hồng Giác Hải cau mày thật chặt và hỏi: “Đến giao hữu à?”
Việc những người luyện võ học hỏi lẫn nhau là điều tất yếu.
Trong số một số phòng tập võ, việc tới khiêu chiến thường xảy ra.
“Không phải…”
Võ giả lắc đầu: “Hai người kia tới đưa đồ.”
“Đưa gì?”
Hồng Giác Hải càng nhíu mày sâu hơn, trong lòng ông ta vẫn có dự cảm không tốt.
“Cái này, cái này…”
Người thuộc hạ run rẩy lấy ra một chiếc túi vải dính đầy máu đen.
Hồng Giác Hải mở chiếc túi ra nhìn, đột nhiên gào lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Chiếc túi trên tay ông ta cũng rơi phịch xuống đất.
Một cái đầu người đen thui lăn ra.
Đó là La Hữu.