Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Tuy nhiên, nhìn thấy cha mẹ đang dính lất nhau, Vương Tử Lam sững người một lúc, sau đó che mắt lại.

“Con không thấy gì hết nha, ba mẹ tiếp tục đi, ngày mai đi công viên giải trí cũng không sao…”

Bị con nhóc này phá bĩnh, mặt Lý Khinh Hồng đỏ bừng, cô nhìn anh chằm chằm.

Vương Nhất cũng không còn cách nào khác đành phải phẫn uất đứng lên.

Lý Khinh Hồng chỉnh lại quần áo cho thẳng thớm, do dự một lúc lâu rồi mới lấy ra một bản báo cáo và đưa nó cho Vương Nhất.

“Cái này là cái gì?”

Vương Nhất bối rối.

Mặt Lý Khinh Hồng vẫn đỏ bừng: “Mở ra sẽ biết.”

Vương Nhất mở nó ra xem, nhưng chỉ liếc qua một cái, tài liệu rơi xuống đất một cái bộp.

Hô hấp Vương Nhất trở nên dồn dập, không thể tin nhìn Lý Khinh Hồng.

“Khinh Hồng, em… mang thai ư?”

Giọng anh run rẩy, toàn thân anh khẽ run.

Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

“Lần trước sau khi vừa trở về, em liền cảm thấy có chút khó chịu, hơi nôn khan, liền đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói em có rồi.”

Vương Nhất nhẩm tính thời gian, chuẩn không cần chỉnh.

“Tuyệt quá!”

Lúc này, ngay cả Vương Nhất cũng không kìm được kích động, vội vàng đỡ Lý Khinh Hồng ngồi xuống.

“Mau ngồi xuống, về sau đừng động đến chuyện của công ty, yên tâm dưỡng thai đi.”

Lý Khinh Hồng không thể nhịn cười trước dáng vẻ căng thẳng và phấn khích đó của anh.

“Em đâu phải mang thai mười tháng, đi không được nữa đâu, vừa mới có thai thôi mà.”

“Vậy cũng phải chú ý sức khoẻ.”

Vương Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mang thai là một quá trình dài, cả năm tới anh cũng sẽ không rời xa em.”

“Dạ.”

Trái tim của Lý Khinh Hồng rất ấm áp.

Năm năm trước, ký ức về việc mang thai Vương Tử Lam hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô vô cùng cảm thán.

Khi đó, cô bối rối và bất lực, vô số lần có suy nghĩ phá nó đi.

Nhưng bây giờ, cô không còn cảm thấy như vậy nữa, ngược lại, cô rất bình thản.

Bởi vì Vương Nhất đã ở bên cạnh cô.

Vương Nhất có tâm trạng rất tốt, gọi Vương Tử Lam: “Đi, ba sẽ đưa con đi khu vui chơi.”

Vương Tử Lam rất vui, đột nhiên nhìn Lý Khinh Hồng một lần nữa: “Mẹ thì sao ạ?”

Ngay khi Lý Khinh Hồng đang định nói về việc đi cùng nhau, Vương Nhất đã cắt ngang lời cô: “Mẹ muốn ở nhà nghỉ ngơi, ba đi với con là được rồi.”

Lý Khinh Hồng lập tức khó chịu, muốn mắng Vương Nhất, nhưng hai cha con đã đóng cửa và rời đi.

Lý Khinh Hồng trông vẫn còn khó chịu: “Sớm biết thế em không nói anh biết đâu…”

Nhưng sau khi nghĩ lại, cảm giác được che chở này thực sự rất tốt.

Nét tức giận trên mặt Lý Khinh Hồng tan biến, cô cầm một tờ tạp chí tài chính lên đọc.



Lúc này, ở Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành.

Hồng Giác Hải ảm đạm nhìn các thành viên của hiệp hội đang xếp hàng bên dưới.

Tổng cộng có mười người, đại diện cho mười cao thủ hàng đầu của Hiệp hội Võ Đạo.

Hồng Giác Hải liếc nhìn họ một cái, rồi nói: “Tên Vương Nhất kia đã giết thành viên của Hiệp hội Võ Đạo chúng ta, đúng là khinh người quá đáng. Nợ máu phải trả bằng máu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui