“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Mười cao thủ hàng đầu cũng có ánh mắt u ám, đồng thanh rống lên.
Hồng Giác Hải lại nói: “Tin tức từ Nhậm Gia Luân của Thương hội Giang Bình nói rằng Vương Nhất là một cao thủ, mọi người đừng coi thường anh ta!”
Mười cao thủ đều mang nụ cười chế nhạo trên khuôn mặt.
Một ông lão mặc đồ Đường ở ngoài cùng bên trái chậm rãi bước ra, trên mặt mang theo nụ cười khinh khỉnh.
“Định nghĩa kẻ mạnh của mỗi người mỗi khác!”
“Hội trưởng Nhậm của Thương hội Giang Bình không hiểu võ thuật, cho nên trong suy nghĩ hắn, Vương Nhất là cao thủ, mà chúng ta đều là cao thủ đức cao vọng trọng trong giới võ đạo, hắn chẳng qua chỉ là tên tép riu mà thôi.”
Ông lão mặc đồ Đường nói với vẻ mặt khinh thường.
Những người khác cũng ào ào hùa theo.
“Ngài La Văn nói không sai, cái gì gọi là cường giả? Mỗi người mỗi khác!”
“Hội trưởng, La Hữu là con trai của ngài La Văn, cậu ấy là một thần đồng võ thuật, giờ lại ngã xuống như vậy, ông ấy đau lòng biết bao!”
“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi cầu xin, để ngài La Văn tự mình báo thù cho La Hữu!
Ta cầu xin, để ngài La Văn đích thân báo thù cho con trai!”
Cuối cùng, chín thanh âm khác đồng thanh như sấm, cùng nhau khẩn cầu.
La Văn đứng thẳng người, mặc đồ Đường, khắp người toát ra vẻ sát khí.
Hồng Giác Hải xua tay, gật đầu đồng ý: “Vậy thì khổ cho ngài La phải đi một chuyến, nhân lúc xương thịt La Hữu còn ấm, máu vẫn chưa khô, phải giết tên khốn nạn kia, dùng máu trả nợ máu!”
La Văn lập tức chắp tay: “Cảm ơn hội trưởng Hồng!”
Bên kia, Vương Nhất vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần, mang theo Vương Tử Lam đến khu vui chơi chơi các trò chơi.
Chơi mệt, Vương Nhất đi mua kem cho Vương Tử Lam.
Tuy nhiên, không ngờ khi anh quay lại, Vương Tử Lam đã biến mất.
Cách đó không xa, lũ trẻ đang tranh cãi kịch liệt.
“Mẹ tôi không phải con đĩ! Ba tôi cũng không phải phế vật, ba tôi là anh hùng!”
Vương Nhất tăng nhanh tốc chạy tới, chỉ thấy đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, chỉ trỏ bọn trẻ con ở trung tâm.
Ở đó, một nhóm nam sinh lớn hơn đang vây xung quanh Vương Tử Lam lăng mạ con bé.
“Mày là đồ con hoang nhà họ Lý không thèm nhận, mẹ mày bị thứ rác rưởi làm ô uế nên mới sinh ra mày!”
Vương Tử Lam nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bọn chúng: “Các người không được phép nói như vậy về ba mẹ tôi!”
“Bọn tao không những nói mà còn đánh mày đấy!”
Nói rồi, một thằng bé giống như ông giời con thực sự giơ tay muốn đánh Vương Tử Lam.
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang lên.