Tiếng hét này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn sang.
Một người phụ nữ trông có vẻ đầy học thức với cặp kính mắt nổi giận bước tới.
Vóc dáng không cao, chỉ có thể dùng từ nhỏ nhắn để hình dung, nhan sắc chỉ dừng ở mức thanh tú.
Lại là người duy nhất đứng ra ngăn cản.
Nhưng điều khiến Vương Nhất kinh ngạc không phải là điều này, mà là thân phận của người phụ nữ ấy.
Hồ Vĩnh Như nhà họ Hồ.
Thế mà cô ta lại ở đây.
Hồ Vĩnh Như đã xuất hiện, Vương Nhất không ra mặt nữa.
Có điều bởi vì chuyện này mà ấn tượng của Hồ Vĩnh Như trong lòng anh đã thay đổi một chút.
“Dì là ai?”
Thế mà mấy đứa nhỏ kia lại không hề sợ Hồ Vĩnh Như, đứa nhỏ cầm đầu còn chỉ vào Hồ Vĩnh Như mà hét to.
Hồ Vĩnh Như đen hết cả mặt: “Mấy đứa là con cái nhà ai, cả một đám mà lại bắt nạt một bạn nữ, thật là quá đáng.”
“Bọn tôi là con nhà ai…”
Mấy đứa nhỏ đều bật cười.
Chỉ có đều là cười rất khinh thường.
Đứa nhỏ đứng đầu chỉ vào một tên đàn em: “Nói cho dì ta biết đi, chúng ta là con nhà ai?”
Sau đó, có một đứa nhỏ nhỏ tuổi hơn bước ra, đi tới trước mặt Hồ Vĩnh Như rồi nói: “Dì nghe cho rõ đây, chúng tôi đến từ Yên Kinh, là con cháu của vương tộc Yên Đô, tôi tên là Lý Tử Hàm đến từ Lý thị.”
“Còn đó là Tần Tuấn đến từ Tần thị, còn người kia là đến từ Vương thị.”
Lý Tử Hàm lại chỉ vào đứa nhỏ đứng đầu lớn tuổi nhất.
Ặc.
“Là con cháu vương tộc Yên Đô?”
Nghe vậy, sắc mặt của Hồ Vĩnh Như liền thay đổi, cô ta vô thức lùi lại một bước.
Những người đang vây xem xung quanh cũng hít vào một hơi lạnh.
“Chẳng trách lại ngang tàn hống hách như thế, hóa ra là con cháu vương tộc Yên Đô…”
“Xem như cô bé kia không may, chọc phải ai không chọc lại chọc phải vương tộc Yên Đô…”
“Mấy đứa nhỏ này tập trung ở một chỗ, nói rõ phụ huynh của bọn nó cũng ở cách đây không xa.”
“Đi nhanh đi, bọn nhỏ này không dễ trêu chọc đâu.”
Sau khi biết được những đứa nhỏ đó là con của vương tộc Yên Đô, đa số những người đang vây xem đều không dám ngăn cản, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà xoay người đi ngay.
Bọn họ đều là người bình thường, một câu nói của vương tộc Yên Đô liền có thể khiến bọn họ ban nhà nát cửa.
Vương Nhất lại nhẹ nhàng giữ chặt một người trung niên, anh cười hỏi: “Chào chú, làm phiền hỏi một chút, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?”