Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chính là ba mẹ của Tần Tuấn.

“Tử Hàm, con sao vậy?”

Lại có một cặp vợ chồng đi tới vội vàng ôm lấy Lý Tử Hàm đang té ngã dưới đất.

“Ai bắt nạt con, nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ báo thù cho con.”

Lý Tử Hàm lập tức chỉ vào Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam: “Mẹ ơi, ba ơi, hai người không biết đâu, cái con nhỏ đó chính là con gái của dì út Khinh Hồng và cái tên đàn ông đầu đường xó chợ kia sinh ra, còn cái dì đó đã giúp đỡ đứa con hoang ấy đẩy ngã bọn con xuống đất.”

“Cái gì?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của ba mẹ cậu ta liền âm trầm.

Cặp ba mẹ họ Tần và họ Vương cũng có biểu cảm y hệt, lạnh lùng nhìn Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam.

Trong đôi mắt của Vương Nhất đứng cách đó không xa lóe lên một tia lạnh lùng.

Anh nhìn thấy rất rõ, rõ ràng là mấy đứa nhỏ kia tự mình ngã xuống.

Hồ Vĩnh Như vội vàng giải thích: “Không có, là do bọn nó tự té…”

“Cô nói nhảm.”

Còn chưa nói xong là đã bị ba mẹ Lý Tử Hàm đánh gãy lời.

Bọn họ hung dữ nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Như: “Con trai tôi đã nói như vậy rồi, vậy thì chắc chắn là cô đã đẩy bọn nó, chẳng lẽ bọn nó có thể tự mình ngã xuống à?”

“Tôi thấy chắc cô chán sống rồi, lại dám động tay động chân với con cháu Tần thị chúng tôi, cô là người của gia tộc nào?”

Sắc mặt của Hồ Vĩnh Như vô cùng khó coi, Vương Tử Lam thì lại không biết nên nói gì, cô bé rất nhớ ba.

“Còn không chịu nói?”

Mẹ Tần Tuấn bước thẳng tới trước mặt Hồ Vĩnh Như, hung hăng đánh cô ta một bạt tay.

Gương mặt Hồ Vĩnh Như đau rát, cô ta kiên trì nói.

“Tôi là Giang Thành, người nhà họ Hồ.”

Trên mặt ba cặp vợ chồng vương tộc Yên Đô tràn đầy khinh thường: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người nhà họ Hồ à.”

Trước khi đến Giang Thành bọn họ đã tìm hiểu cặn kẽ, biết tất cả tam đại hào môn hiện tại của Giang Thành.

Nhà họ Hồ là một trong số đó.

“Chỉ là nhà họ Hồ nhỏ bé mà lại dám ra tay với con cái vương tộc Yên Đô chúng tôi, đúng là chán sống rồi.”

“Còn không mau kêu cái đứa con hoang đó quỳ xuống với con chúng tôi.”

Thái độ của các bậc phụ huynh vô cùng phách lối, bọn họ làm như đây là chuyện đúng đắn.

Hồ Vĩnh Như che chở cho Vương Tử Lam, cắn chặt môi, không muốn thỏa hiệp.

Các cặp ba mẹ vương tộc Yên Đô lại càng nổi giận: “Không quỳ có đúng không, được thôi, chờ người của chúng tôi đến nhà họ Hồ thì mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui