“Chào sếp lớn!”
La Chí Viễn cúi người trước Vương Nhất, nửa người trên và mặt đất gần như gập thành một góc 90 độ, vô cùng cung kính.
Bụp!
Thường Kỉ ở cách 100m nhìn thấy một màn này thì bị dọa mất hồn vía, đầu gối chợt mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
La tổng – người phụ trách thương hội Hồng Ưng kinh doanh trải khắp cả thành phố G – thành phố C – thành phố T, vậy mà lại cúi người trước một người trẻ tuổi? Người trẻ tuổi này rốt cuộc có lai lịch gì?
Thường Kỉ nghi ngờ mình dạo này làm việc quá mệt, ông ta dụi mắt, lại nhéo mạnh chính mình, lúc này mới nhìn rõ.
La Chí Viễn vẫn cúi người, thái độ cung kính.
Oành!
Thường Kỉ lúc này mới như bị sét đánh, liều mình muốn nhìn rõ dáng vẻ của người trẻ tuổi đó.
Nhưng người ở sân bay rất đông, với lại La Chí Viễn chặn, bóng dáng của Vương Nhất và La Chí Viễn rất nhanh biến mất ở trong biển người.
“Đứng lên đi.
” Vương Nhất hờ hững nói.
“Cảm ơn sếp lớn.
”
Có câu này, La Chí Viễn mới dám đứng thẳng người, đồng thời cẩn thận đánh giá sếp lớn chưa từng gặp này.
Cảm giác đầu tiên là trẻ.
Quá trẻ rồi.
Nhưng đôi mắt sáng như tinh hà, vô cùng sâu thẳm, khiến người ta không nắm bắt được.
Vào trong xe, La Chí Viễn mới nói ra mục đích lần này ông ta đến Thiên An.
“Sếp lớn, tôi là được ngài Thương Si cử đến hỗ trợ cậu, về sau có chỗ nào cần tôi, cứ việc căn dặn, đây là danh thiếp của tôi, bên trên có phương thức liên lạc của tôi.
”
La Chí Viễn đưa một tấm danh thiếp bằng hai tay.
Vương Nhất liếc nhìn rồi cất đi, khẽ mỉm cười rồi gật đầu: “La Chí Viễn, được, tôi nhớ rồi.
”
La Chí Viễn có chút được sủng mà đâm lo sợ, đây là sếp lớn mà ngay cả ngài Thương Si cũng phải cung kính, nếu ông ta có thể được sếp lớn nhớ tới, tiền đồ sẽ rất sáng lạn.
Chỉ nghe Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Nói ra thì hiện nay thật sự có hai chuyện muốn làm phiền ông.
”
La Chí Viễn nghe vậy thì mừng rỡ nhìn qua: “Sếp lớn, cậu cứ nói.
”
Nếu người khác dùng tiền nhờ ông ta giúp đỡ, La Chí Viễn có thể ngay cả nhìn cũng sẽ không nhìn, nhưng người này là sếp lớn thì khỏi cần bàn, ông ta hận không thể mỗi ngày giúp đỡ Vương Nhất, gây ấn tượng sâu sắc về mình ở trong lòng Vương Nhất.
Vương Nhất nói một lượt chuyện tài trợ, La Chí Viễn nghe xong thì cũng sững người: “Chỉ có chuyện này ư?”
Vương Nhất mỉm cười gật đầu, La Chí Viễn lập tức cười ha ha: “Ha ha, đây đâu phải là chuyện gì chứ, cứ để tôi lo.
”
“Chuyện thứ hai thì sao?”
Vương Nhất trầm ngâm một lát, nói: “Không biết trong thương hội Hồng Ưng, còn có suất hội thương nào dư không, một người bạn của tôi muốn vào thương hội Hồng Ưng.
”
Lần này, La Chí Viễn lại trầm mặc rất lâu, lúc này mới lên tiếng: “Sếp lớn, không giấu gì cậu, không phải là ai cũng có thể vào thương hội Hồng Ưng, không chỉ xem tài sản, còn xem trọng mối quan hệ, điểm đánh giá tổng hợp từ cấp S trở lên mới có tư cách gia nhập.
Người bạn đó của cậu, sức ảnh hưởng ở Thiên An như nào?”
Vương Nhất suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời khách quan: “Chắc coi như không tồi, ít nhất sẽ không kém Hồ Hoàng Việt.
”
Tuy Tăng Quốc Vinh làm việc cho anh, nhưng cũng không thể giúp người của mình một cách quá rõ ràng, giúp ông ta nói chuyện một chút vẫn được.
“Vậy thì được, sếp lớn, người bạn này của cậu ở đâu, tôi đi gặp người đó.
”
Vương Nhất thông báo cho Tăng Quốc Vinh, bảo ông ta chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đến tầng cao nhất của tòa nhà Quốc Tế.
Tăng Quốc Vinh, đã đợi sẵn rồi, khi nhìn thấy Vương Nhất và La Chí Viễn, ông ta lập tức mỉm cười đi tới đón: “Cậu Vương, vị này là---”
“Tôi là La Chí Viễn.
”
Do Kim Thành Vũ là người của Vương Nhất, cho nên La Chí Viễn đối với ông ta cực kỳ khách sáo.
Lông mày của Tăng Quốc Vinh, nhíu lại, La Chí Viễn, cái tên này ông ta hình như từng nghe ở đâu đó.
Đột nhiên, ông ta bỗng nhớ ra, cả gương mặt đều trở nên cực kỳ kích động, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Ông! ông là! ”
“Người phụ trách của thương hội Hồng Ưng?!”
La Chí Viễn mỉm cười gật đầu với ông ta, ông ta từng thấy rất nhiều người kích động thành như vậy.
“Cậu Vương---”
Kim Thành Vũ dường như ý thức được điều gì đó, bỗng xoay người lại, liếc nhìn Vương Nhất.
Ánh mắt đó ẩn chứa rất nhiều thứ, có cảm kích, có sự ngỡ ngàng, còn có--- sự trung thành.
Vương Nhất khẽ mỉm cười, phẩy tay với ông ta.
La Chí Viễn đi vào phòng làm việc của Tăng Quốc Vinh, tiếp theo, ông ta sẽ tiến hành một loạt khảo hạch đối với Tăng Quốc Vinh, điều này quyết định liệu ông ta có phù hợp để vào thương hội Hồng Ưng không.
Vì vậy, ở hành lang yên tĩnh chỉ còn lại Vương Nhất và Lãnh Nhan.
Vương Nhất đứng ở bên cửa sổ, nhìn sắc đêm tối đen mà thất thần.
Lãnh Nhan đi tới bên cạnh Vương Nhất, cùng với anh nhìn sắc đêm tối đen.
“Thiếu chủ, vừa rồi ánh mắt ông ta nhìn cậu giống như đang nhìn một thần linh.
”
Một lát sau, Lãnh Nhan thu hồi ánh mắt, yếu ớt thở dài.
Vương Nhất nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười: “Tôi không phải là thần linh.
”
“Nhưng đối với một số người mà nói, anh là vậy.
”
Lãnh Nhan cố chấp nói: “Chúng ta và bọn họ không phải là người của một thế giới, anh và bọn họ ngồi với nhau, sống cùng với bọn họ, anh không cảm thấy bị lạ là vì anh từng bình thường, càng bởi vì sự không biết gì của bọn họ.
Có lúc, vô tri là một loại hạnh phúc.
”
“Phải, không biết gì là một loại hạnh phúc! ”
Vương Nhất vẫn ngước lên nhìn mặt trăng trên trời, khẽ mỉm cười nói: “Vậy nên bạn của tôi đều sống rất tốt, mà kẻ địch của tôi --- cỏ ở mộ đã cao 3m rồi.
”
!
Khi Tăng Quốc Vinh lần nữa bước ra khỏi phòng làm việc thì giống như biến thành một người khác.
Vẻ mặt rạng ngời, phơi phới giống như tìm lại được loại kích tình khi phấn đấu lập nghiệp lúc ban đầu.
Vốn muốn giữ La Chí Viễn cùng nhau ăn bữa tối, nhưng bị La Chí Viễn từ chối khéo.
Tăng Quốc Vinh cũng không để bụng, sau khi tiễn La Chí Viễn lên xe, lúc này mới quay lại phòng làm việc.
Ông ta nhìn cảnh đêm của Thiên An, không nhịn được mà cảm thán một câu: “Cảnh đêm thật đẹp.
”
Bắt đầu từ hôm nay, thành viên của thương hội Hồng Ưng sẽ nhiều thêm một người.
Mà tất cả chuyện này đều là người đó cho.
Ngay cả bản thân Tăng Quốc Vinh cũng không phát hiện, trước đây đối với Vương Nhất chỉ có sùng bái và kính trọng, mà bây giờ đã biến thành sự tin phục vô điều kiện.
Anh giống như ngôi sao trên bầu trời, khiến người ta ngước nhìn---
Bụp!
Khi Tăng Quốc Vinh đang đắm chìm trong thế giới của mình, cửa của phòng làm việc lại bị đạp ra một cách thô bạo.
Kim Thành Vũ mặt mày âm trầm xông vào, hai tay tức giận đập mạnh vào bàn của Tăng Quốc Vinh: “Tăng Quốc Vinh, ông ăn gan hùm mật gấu rồi sao? Chuyện của công ty Ẩn Long tôi, ông dựa vào đâu mà nhúng tay?”
Nụ cười trên mặt Tăng Quốc Vinh lập tức biến mất, hai mắt nheo mắt một cách nguy hiểm: “Kim Thành Vũ, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”
Kim Thành Vũ nghe vậy thì tức quá thành cười: “Còn giả bộ với tôi sao? Tôi hỏi ông, những người của nhà họ Lý hôm qua tôi tuyển vào, có phải là ông âm thầm giở trò, điều bọn họ xuống cơ sở phải không?”
“Phải thì sao?”
Vẻ mặt của Tăng Quốc Vinh lạnh lùng, nói năng đầy lý lẽ: “Bọn họ đều là nhân viên mới, đâu có nhân viên mới nào vừa tới làm thì làm chủ quản chứ? Cậu kêu những viên viên cũ nghĩ như nào?”
“Đó là quyết sách của tôi!”
Thấy Tăng Quốc Vinh vậy mà dám phản kháng mình, trong mắt Kim Thành Vũ lập tức vụt qua ý lạnh: “Ông đã không phải là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế nữa rồi, trong tay đã không có những dự án lớn đó nữa, đắc tội với nhà họ Kim, ông biết sẽ có kết cục gì không?”
“Ồ, tôi không phải là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế nữa, cho nên cậu cũng dám đến uy hiếp tôi.
”
Tăng Quốc Vinh từ từ đứng dậy, một cỗ khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trên người ông ta.
Bộp---
Ông ta đập mạnh một tờ hợp đồng vào mặt Kim Thành Vũ: “Mở to cái mắt chó của cậu nhìn cho kỹ, đây là cái gì?”
Kim Thành Vũ trước đó còn nghi hoặc Tăng Quốc Vinh mất đi thân phận chủ tòa nhà Quốc Tế, sao còn có gan dám đối đầu với mình, tuy nhiên liếc nhìn ký hiệu trên tờ giấy, sắc mặt của Kim Thành Vũ càng lúc càng khó coi.
“Ông sao lại biến thành thành viên của thương hội Hồng Ưng rồi?!”.